"Kỳ lực của thần thϊếp không cao, sợ là không có tư cách tiếp cờ của bệ hạ."
"Không sao, không sao." Càn Long khoát tay nói.
Tâm tư Cố Thiến Thiến như chết lặng, chỉ hận bản thân mình nãy giờ lắm mồm lắm miệng.
Chỉ một lúc sau, nàng đã nhận thức rõ sự thống khổ của vị huynh đài kia, đánh cờ muốn thắng đối với nàng mà nói thì không khó, nhưng cần phải thua, hơn nữa còn phải thua không chút sơ hở, mới thật sự là khó.
Sau khi hoàn thành xong một ván, Cố Thiến Thiến chỉ cảm thấy mệt tâm.
Nàng nhìn Càn Long một cái, thấy hắn đang tràn đầy hứng thú, liền vội vàng mỉm cười làm nũng: "Bệ hạ, thần thϊếp thua rồi, thần thϊếp không muốn thua nữa, cũng không muốn chơi cờ, có chơi tiếp thì thần thϊếp cũng không thể thắng bệ hạ."
Càn Lòng nhìn thấy khuôn mặt nõn nà của nàng, trong lòng ngứa ngáy: "Cái này cũng không phải là không được, chẳng qua Thiến Thiến nàng thua, phải cho trẫm chút phần thưởng mới được."
"Phần thưởng ạ?" Cố Thiến Thiến vờ như không biết ý tứ của hắn, trừng mắt nhìn, bộ dáng hồn nhiên vô tội.
Càn Long nhìn lướt qua mọi người trong phòng, khoát tay áo cho lui, đợi sau khi mọi người lui xuống, hắn mới kéo Cố Thiến Thiến qua, thấp giọng thì thầm, Cố Thiến Thiến đỏ mặt, liếc nhìn Càn Long một cái: "Chuyện này không được tốt cho lắm..."
"Có cái gì mà không tốt chứ." Sắc mặt Càn Long vẫn bình tĩnh như thường: "Đánh cuộc chịu thua, lẽ nào Thiến Thiến muốn đổi ý?"
Cố Thiến Thiến cắn môi dưới, mặt phớt hồng.
Lát sau.
Trong phòng vang lên tiếng xiêm y tuột ra.
Đèn cầy trong phòng chiếu tỏ, thân thể như ngọc đập thẳng vào mắt.
Càn Long đang tuổi cường tráng, thân thể khỏe mạnh, cho dù Cố Thiến Thiến có kiến thức rộng rãi, cũng bị giày vò cho bủn rủn cả người, nàng thầm nghĩ trong lòng, Vạn Tuế gia này cái gì cũng giỏi, cưỡi ngựa bắn cung hắn làm cũng vô cùng tốt.
Nàng đã nhịn hơn một tháng, dưới sự trêu chọc này cũng không thể nhịn được, kết quả, đợi lúc tỉnh lại vào sáng hôm sau thì trời đã sáng tỏ.
Nhớ lại chuyện đêm qua, Cố Thiến Thiến không nhịn được mà đỏ mặt.
"Nương nương đã tỉnh?" Đám người Bán Hạ cùng Thúy Y ở bên ngoài nghe được động tĩnh, liền hỏi vọng vào.
"Tỉnh rồi!" Cố Thiến Thiến đáp.
Đám người Bán Hạ cùng Thúy Y tiến vào trong hầu hạ, các nàng vừa mới đi vào, nhìn thấy sắc mặt hồng nhuận, trên vai Cố Thiến Thiến còn mang theo dấu vết gió trăng, mặt mọi người nháy mắt ửng đỏ, buông xuống suy nghĩ, không dám nhìn Nhàn phi nương nương nhiều.
Trong lòng Thúy Y thầm nghĩ, bộ dáng Nhàn phi nương như thế này, chẳng trách hôm qua lại bị bệ hạ giày vò như vậy, sáng sớm hôm nay lúc người vào triều sớm, còn phân phó riêng với các nàng, không được đánh thức Nhàn phi nương nương.
"Bây giờ là mấy giờ?" Cố Thiến Thiến nhận lấy khăn mặt đã ngâm qua nước nóng, thuận miệng hỏi.
"Đã là giờ Mão rồi ạ." Bán Hạ trả lời.
Động tác Cố Thiến Thiến dừng lại.
Giờ mão? Nàng đã bỏ lỡ giờ thỉnh an.
Càn Long đúng là đại móng heo, nam sắc làm hư đại sư của bản cô nương!
"Vạn Tuế gia đã phân phó, nương nương không cần phải đi thỉnh an." Thúy Y giống như đã nhìn ra tâm tư của Cố Thiến Thiến, ôn nhu nhắc nhở.
Sắc mặt Cố Thiến Thiến lúc này mới hòa hoãn.
Xem ra, đại móng heo vẫn là có chút lương tâm, không uổng phí đêm qua nàng thua đại móng heo một ván cờ.