Lời nói của nàng tuy rằng nhẹ nhàng, nhưng sắc mặt Hứa ma ma lập tức thay đổi, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, vội vàng quỳ trên mặt đất dập đầu liên tục: "Nương nương, nô tỳ đương nhiên là người của nương nương."
“Thật sao?” Cố Thiến Thiến nhận lấy trà kỷ tử cùng trà chà là đỏ mà Đỗ Quyên đưa tới, nhẹ nhàng nói: “Ra quỳ ngoài hiên, quỳ một canh giờ sau mới được vào.”
Một canh giờ?
Hứa ma ma hoảng sợ, bà ta ngẩng đầu lên nhìn Cố Thiến Thiến muốn cầu xin, nhưng Cố Thiến Thiến còn không thèm liếc bà ta lấy một cái.
Hứa ma ma đành nhận mệnh, đứng dậy đi ra ngoài, bà ta quỳ rạp xuống hiên, cung nữ cùng thái giám đi tới đi lui nhìn thấy bà ta, đều không nhịn được mà nhìn bà ta thêm vài lần.
Hứa ma ma vừa thẹn vừa giận, bà ta chỉ muốn xé nát Nhàn phi thành từng mảnh, trước đây Nhàn phi tin tưởng bà ta một cách tuyệt đối, tại sao bây giờ lại cảnh giác với bà ta như vậy, chẳng lẽ nàng đã phát hiện ra chuyện gì rồi?
Hứa ma ma nghĩ tới đây, trong mắt bà ta hiện lên vẻ hoảng sợ.
"Đỗ Quyên, ngươi có thấy bổn cung trừng phạt Hứa ma ma quá nghiêm khắc không?" Sau khi cho những người khác lui ra, chỉ còn lại Đỗ Quyên và Bách Linh ở lại hầu hạ nàng, Cố Thiến Thiến vừa đọc sách vừa thản nhiên hỏi Đỗ Quyên.
“Nô tỳ không nghĩ như vậy, là Hứa ma ma nói sai, đáng bị trừng phạt.” Đỗ Quyên lắc đầu, quả quyết nói.
Bách Linh càng thêm tự tin nói: “Ma ma làm nương nương phật lòng, hình phạt đó vẫn còn nhẹ.”
Cố Thiến Thiến không khỏi cười ra tiếng, hai người này trung thành thật hiếm thấy, thu hoạch duy nhất của nguyên thân ở trong cung này có lẽ cũng chỉ có hai nha hoàn trung thành bảo vệ chủ tử này thôi.
"Bổn cung trừng phạt bà ta không chỉ vì lời nói của lúc nãy, ngày đó bổn cung tới Ngự Hoa Viên, chính Hứa ma ma đã đề nghị đi ngắm hoa mai."
Bách Linh và Đỗ Quyên giật mình, họ không ngốc, rất nhanh đã hiểu ý của Cố Thiến Thiến.
Trong nháy mắt sắc mặt Bách Linh thay đổi: "Hứa ma ma là nội gián, nương nương, người trừng phạt bà ta quá nhẹ rồi!"
Ngày hôm đó, nương nương của bọn họ phải quỳ trên con đường đá phủ đầy tuyết trong Ngự Hoa Viên cả canh giờ, nơi đó luôn có người qua lại, hình phạt này nặng hơn nhiều so với hình phạt hôm nay của Hứa ma ma.
“Suỵt.” Cố Thiến Thiến giơ ngón tay lên, ống tay áo trượt xuống, cổ tay trắng nõn như sương tuyết, ngón tay thon như măng non: “Ta giữ bà ta lại sau này còn cần dùng tới, chuyện này ta chỉ nói cho hai người biết, không được nói cho bất kỳ ai, sau này các ngươi phải giả bộ hòa thuận với Hứa ma ma biết chưa."
“Nô tỳ hiểu rõ.” Đỗ Quyên cùng Bách Linh vội vàng gật đầu.
Bách Linh đỏ mặt, kích động vô cùng, nương nương chỉ nói với hai người bọn họ, rõ ràng đã coi họ như thân thích, Bách Linh nằm mơ cũng không ngờ mình có ngày này, kích động đến mức muốn ra ngoài chạy vài vòng.
“Cút ngay!” Hoàng Tẫn Trung đá văng tên thái giám đang hành lễ, giận dữ sải bước vào trong.
Những thái giám khác biết hắn ta lúc này đang vô cùng tức giận, lần lượt tránh ra, không dám tiến lên tránh rước vận xui vào.
Hoàng Tẫn Trung tức giận đập nát tất cả đồ sứ cổ trên kệ đựng châu báu.
Sau khi đập phá mọi thứ trong phòng, nỗi uất ức trong lòng vẫn không thể giải tỏa, từ khi lên làm Tổng quản phủ Nội vụ, Hoàng Tẫn Trung đã quen với chuỗi ngày đi đâu cũng được nịnh bợ, cho dù là hoàng hậu, cũng phải cho hắn ta ba phần mặt mũi, nhưng hôm nay hắn ta lại bị một ả phi tần làm nhục nặng nề.
"Có chuyện gì vậy?" Bố Thi Nhân nhìn đống hỗn độn trên mặt đất, Bố Thi Nhân nghi ngờ hỏi Hoàng Tẫn Trung.
Thấy đó là người mình, Hoàng Tẫn Trung miễn cưỡng nén giận, xua tay, ra lệnh cho người dọn dẹp phòng, rồi sang phòng bên để chào hỏi Bố Thi Nhân, hắn là thái giám trưởng Chung Túy Cung của Cao quý phi, và hắn có mối quan hệ rất tốt với Hoàng Tẫn Trung.
Sau khi nghe lý do khiến Hoàng Tẫn Trung tức giận, Bố Thi Nhân cười nói: "Hóa ra là vì chuyện này mà Hoàng đại nhân tức giận, đối với những chuyện như thế này, ngươi nên nói với nương nương của chúng ta, để nương nương giúp ngươi trút giận. "
Hoàng Tẫn Trung vốn là có ý định này, nghe vậy liền không thể tin nói: "Nhưng như vậy không phải là gây thêm phiền toái cho nương nương sao?"
“Phiền toái gì? Nương nương đã sớm chán ghét người của Trường Xuân Cung rồi, ta có thể cam đoan, nếu như ngươi đi oán trách với nương nương, nương nương chẳng những không tức giận, ngược lại còn rất vui vẻ.” Bố Thi Nhân cười tủm tỉm nói.
"Ta hiểu rồi. Cảm ơn Bố công công đã chỉ điểm." Hoàng Tẫn Trung cảm kích nói.