“Hơn một tháng không thấy Nhàn phi nương nương, vậy mà nương nương trông như người khác vậy.” Thư tần nói, giọng điệu kì lạ: “Xem ra, ốm nặng một trận thật sự có thể khiến người ta thay đổi chóng mặt.”
Thư tần vừa tiến cung mấy năm trước, tuổi còn nhỏ, dung mạo xinh đẹp, ỷ vào việc được sủng ái mà diễu võ giương oai trong cung, trước đây Nhàn phi từng bị nàng ta châm chọc không ít lần, nhưng là người tính tình đoan chính, lại biết bản thân không được sủng ái nên chỉ có thể nuốt xuống. Tuy nhiên, Cố Thiến Thiến không phải người như vậy, nàng nhẹ nhàng cười, thờ ơ lắc lắc cái lá trong chén trà, nói với Thư tần: “Sao hôm nay trên người Thư tần muội muội hơi có mùi nhỉ?”
“Mùi gì cơ?” Thư tần hung tợn nhìn chằm chằm Cố Thiến Thiến, ác ý trong ánh mắt như hận không thể nuốt Cố Thiến Thiến vào bụng, đêm qua, Vạn Tuế gia đến Trường Xuân Cung, người mất mặt đâu chỉ có mình Du tần.
Trong cung, không ai không biết một tháng nay, Vạn Tuế gia vẫn đến Thừa Kiền Cung sủng hạnh nàng ta.
“Mùi dấm chua Sơn Tây ủ đã lâu.” Cố Thiến Thiến phẩy tay, hơi nhíu mày: “Chua thật đấy.”
“Ngươi!” Khuôn mặt Thư tần đỏ bừng vì tức giận, bàn tay vỗ mạnh lên tay vịn ghế, nàng ta vốn muốn tranh luận đến cùng với Cố Thiến Thiến, nhưng Du tần lại giữ tay áo nàng ta lại. Du tần liếc mắt về phía Thư tần, sau đó cười khẽ với Cố Thiến Thiến: “Nhàn phi tỷ tỷ chớ so đo với nàng, dù sao nàng vẫn còn nhỏ. Thời gian qua, thϊếp thân vẫn lo lắng cho bệnh tình của tỷ tỷ, hiện giờ thấy sức khỏe của tỷ tỷ tốt hơn, trong lòng liền yên tâm, nhưng nếu tỷ tỷ đã sớm hồi phục, sao tỷ vẫn chậm trễ, không chịu đến thỉnh an Hoàng hậu nương nương? Hay còn ghi hận chuyện nhỏ kia, tỷ bị Hoàng hậu nương nương phạt quỳ?”
Cả cung im lặng một lát.
Chỉ cần là người có tai đều nghe được, Du tần đang lén ám chỉ Nhàn phi hận Hoàng hậu nên mới cáo bệnh, không tới thỉnh an.
Nếu đêm qua Nhàn phi không được sủng hạnh, lời này của Du tần cũng không có đất dụng võ, nhưng đêm qua nàng lại được Vạn Tuế gia lâm hạnh, nếu có thể lâm hạnh, nhất định là cơ thể đã khỏe lại, nhưng đã khỏe lại rồi mà không đến thỉnh an Hoàng hậu, chuyện này...
Ánh mắt mọi người lóe lên.
Quý phi Cao thị cong môi mỉm cười, đôi mắt nửa cười nửa không nhìn Cố Thiến Thiến đang ngồi trên chiếc ghế đối diện, giống như đang chờ nàng bị dọa sợ rồi co đầu rụt cổ như mọi ngày, ghi hận việc bị Hoàng hậu phạt, tội danh này không lớn cũng không nhỏ, nếu lọt vào tai Vạn Tuế gia, thanh danh mới tốt lên không được bao lâu của Nhàn phi đương nhiên sẽ bị hủy hoại.
“Nhàn phi tỷ tỷ đâu phải hạng người như vậy, hẳn có hiểu lầm gì rồi. Nhàn phi tỷ tỷ mau nhận sai với Hoàng hậu nương nương đi, xưa nay Hoàng hậu nương nương rộng lượng, tất nhiên sẽ không trách người.” Ánh mắt Gia phi Kim thị lộ vẻ lo lắng, nàng ta nhìn Cố Thiến Thiến, nhưng trên mặt lại lộ vẻ nhạo báng rõ ràng.
Những lời này, thật thức thời mà úp tội danh bất kính với Hoàng hậu lên đầu Cố Thiến Thiến.
Hoàng hậu Phú Sát thị mở miệng, chén trà trong tay được đặt lên bàn, phát ra một tiếng cạch rất vang: “Nhàn phi, hôm đó trong Ngự hoa viên chỉ có ngươi và Du tần, Du tần trượt chân, suýt nữa sinh non, bổn cung phạt ngươi, nhưng trong lòng ngươi không phục?”
Câu nói này như nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng lại đáng sợ tới mức trán cung nữ hầu hạ và thái giám toát mồ hôi lạnh.
Trong hậu cung này, người có quyền nhất chính là Hoàng hậu, xưa nay Hoàng hậu hiền lành, coi như chưa từng cáu giận, nhưng càng như vậy, mới càng khiến người ta sợ hãi.