Trong lòng nàng hiểu được nhưng trên mặt vẫn bày ra thần sắc vui sướиɠ: “Du tần muội muội thật sự đối đãi với thần thϊếp vô cùng tốt, vốn thần thϊếp tưởng rằng xảy ra chuyện như vậy, muội ấy sẽ giận thần thϊếp, những ngày này cũng không biết nên đối mặt với Du tần muội muội như thế nào, huống chi, thân thể thϊếp lại không khỏe, không có cách nào đến thăm Du tần muội muội được, đồ đưa qua Du tần muội muội lại không nhận, thần thϊếp còn tưởng rằng Du tần muội muội thật sự tức giận với thần thϊếp chứ.”
Dứt lời, nàng cầm lấy khăn lau khóe mắt, bộ dạng cảm động không thôi.
Càn Long không muốn thấy nàng rơi lệ, vội trấn an nói: “Nàng khóc cái gì, Du tần ngã ở ngự hoa viên, cũng không phải do nàng gây nên, nàng cần gì phải tự trách trong lòng. Ngược lại là nàng ấy, bụng dạ hẹp hòi, không có chút bao dung nào cả!”
Lý Ngọc ở bên nghe vậy hoảng hốt không thôi.
Cố Thiến Thiến nâng mắt lên, lắc đầu nói: “Bệ hạ đừng nói muội muội như vậy, muội muội cũng bởi vì bị doạ sợ nên mới như thế, không phải muội ấy cố ý đâu, nếu như trách cứ thần thϊếp có thể làm cho tâm trạng muội ấy dễ chịu hơn một chút, thần thϊếp thà rằng cứ để muội ấy trách cứ thần thϊếp.”
Nghe xem, nàng “săn sóc” cỡ nào, “hiểu lòng người” cỡ nào.
Càn Long nhìn nàng, trong mắt càng thêm ôn hòa, nói: “Trẫm biết nàng tốt, nhưng trẫm không thể để nàng chịu ủy khuất như vậy được.”
Hắn quay đầu, nói với Lý Ngọc: “Lý Ngọc, ngươi đưa Tôn thái y đến Thừa Càn Cung chẩn mạch cho Du tần di, đồng thời nói cho Du tần, chuyện nàng ấy không may ngã ở ngự hoa viên vốn không liên quan đến Nhàn phi, nếu như nàng ấy lại dám ăn nói lung tung, nói việc đó là do Nhàn phi gây nên, thì cứ theo như cung quy để xử phạt.”
“Dạ!” Lý Ngọc lập tức tuân lệnh, trong lòng khϊếp sợ nhưng không để lộ ra chút nào.
Trong lòng hắn ta lập tức hiểu được, từ đêm nay trở đi, chắc chắn Trường Xuân Cung này sẽ rất náo nhiệt.
Trong Thừa Càn Cung.
Du tần đang chờ tin tức tốt truyền đến, khi nghe thấy cung nữ truyền tin Lý Ngọc trở lại, trên mặt nàng ta lộ ra vẻ kinh ngạc, nói với cung nữ đến báo tin: “Vậy còn bệ hạ đâu?”
Mặc dù nàng ta mãi vẫn không thể đắc sủng, nhưng Thư tần của Thiên Điện thì có.
Thư tần nhìn cung nữ báo tin không chớp mắt.
Cung nữ kia lắc đầu: “Vạn Tuế gia vẫn chưa đến, chỉ có Lý công công cùng với Tôn thái y.”
Trong lòng Du tần căng thẳng, nàng ta và Thư tần liếc nhau, trong lòng có dự cảm xấu, nói với cung nữ: “Để bọn họ vào.”
Sau khi Lý Ngọc và Tôn thái y đi vào hành lễ xong.
Thư tần lập tức gấp gáp hỏi: “Lý công công, Vạn Tuế gia đâu?”
Nếu không phải đang phát hoả ở Trường Xuân Cung thì cũng nên đến đây chứ, chẳng lẽ là bị yêu tinh ở nơi nào kéo đi rồi.
“Vạn Tuế gia sẽ ngủ ở Trường Xuân Cung.” Lý Ngọc cúi đầu, nói.
“Trường Xuân Cung?” Giọng nói của Thư tần trở nên bén nhọn, giống như bị người ta hung hăng giẫm một cước, trên mặt nàng ta lộ ra vẻ nghi hoặc không chắc chắc: “Tại sao Vạn Tuế gia lại ngủ ở Trường Xuân Cung?”
Lý Ngọc không trả lời, những câu hỏi như vậy, bọn họ làm nô tài tất nhiên không thể tùy tiện nói lung tung.
Trên mặt Du tần lộ ra vẻ mặt khó tin, chén trà trong tay đột nhiên rơi xuống đất.
Choang một tiếng vỡ thành nát vụn.