Chương mở đầu
Nhan Thanh tỏ tình với nam thần mà cô yêu thầm bốn năm! Chỉ có trời mới biết cô đã phải dồn nén bao nhiêu dũng khí mới dám chặn Hàn Ảnh Xuyên trên đường tan học, ngại ngùng nửa ngày cuối cùng cũng thổ lộ tình cảm.
Nhưng đáp án mà Nhan Thanh nhận được lại là: “Nhưng tôi thích Uông Lộ Lộ ở lớp 5 rồi.”
Cái gì? Đúng là sét đánh ngang tai!
Mặc dù cô cũng không chắc là sẽ thành công nhưng đã bị từ chối mà còn công khai tên của tình địch, cô thật sự không chịu nổi.
Nhan Thanh bất chấp tất cả, dù sao cũng bị từ chối rồi, cũng không sợ mất mặt thêm một lần nữa: “Vậy cậu thích cô ấy ở điểm gì?” Đương nhiên là thích sự xinh đẹp của cô ấy rồi! Uông Lộ Lộ chính là hoa khôi của lớp 5 đó!
“Ừm, tôi thích sự dâʍ đãиɠ của cô ấy.” Hàn Ảnh Xuyên gãi đầu, thẳng thắn trả lời cô.
Thú thực… So với loại con gái nhỏ nhắn nhạt nhẽo như Nhan Thanh thì Uông Lộ Lộ thật sự nổi bật hơn rất nhiều, đôi môi và hàng lông mày kia đúng là thanh tú không còn gì để nói. Đương nhiên là cô ấy cũng rất dâʍ đãиɠ, Hàn Ảnh Xuyên đã làʍ t̠ìиɦ với cô ấy từ lâu rồi, hơn nữa cảm giác cũng khá tốt.
Thật ra cô nhóc Nhan Thanh này cũng khá xinh đẹp, nhưng diện mạo nhạt nhòa, dáng người gầy yếu này không hợp khẩu vị của cậu ta, chắc chắn lên giường sẽ chẳng có gì thú vị.
“Dâʍ đãиɠ là gì? Phải làm như thế nào mới dâʍ đãиɠ?” Nhan Thanh hơi sửng sốt, đối với cô mà nói, cái chữ này quá xa lạ.
Nhưng… Nhưng cô sẽ cố gắng học!
Hàn Ảnh Xuyên nhìn cô: “Nghĩa là… Làʍ t̠ìиɦ rất giỏi, có thể khiến đàn ông chết mê chết mệt, cậu biết làm không?”
Đương nhiên là không! Năm nay cô 17 tuổi, nụ hôn đầu tiên còn chưa mất thì sao có thể làm đàn ông chết mê chết mệt?
Hàn Ảnh Xuyên nhíu mày, cũng không biết nên giải thích như thế nào cho cô hiểu nên không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.
Nhan Thanh đứng một mình ở ven đường yên tĩnh, đầu óc có chút trống rỗng.
Triệu Chi Dã bị đánh thức bởi tiếng đập cửa dồn dập, anh không kiên nhẫn xuống giường, nhìn bên ngoài thông qua mắt mèo rồi trực tiếp mở cửa.
Nhan Thanh nhanh chóng chui vào qua khe cửa, căng thẳng nhìn trái nhìn phải.
“Yên tâm, ba của tôi chưa về nước, mẹ của tôi đêm nay ngủ lại công ty, trong nhà chỉ có một mình tôi.” Dường như Triệu Chi Dã biết cô đang đề phòng cái gì, trực tiếp giải đáp thắc mắc một lượt.
Nhan Thanh nghe anh nói xong, lúc này mới buông lỏng cảnh giác, cánh môi mím chặt giống như muốn khóc.
“Em nhờ anh giúp một việc.”
“Nói đi.”
“Dạy em cách làʍ t̠ìиɦ.”