Em Có Đang Khóc Một Mình

Chương 4

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hà Nội, năm 2014.

Nó tỉnh dậy vì ánh nắng mặt trời chiếu qua cửa sổ rọi thẳng vào mắt.

6 giờ sáng.

Nó cựa mình. Phần thân dưới đau ê ẩm, trên người không một mảnh vải che thân ngoài cái chăn mỏng được kéo lên tận vai. Hoang mang. Nó gác tay lên trán cố nhớ lại đêm hôm qua đã xảy ra chuyện gì.

Đêm hôm qua, một cô bạn cùng phòng kí túc xá thất tình, mua bia về uống. Cả phòng tụ tập cùng nhau uống rồi lại nghe cô bạn đó than vãn, mắng chửi anh người yêu cũ.

Điện thoại đổ chuông, là Nguyên gọi. Nó nghe điện thoại rồi áy náy xin lỗi mấy cô bạn cùng phòng đang cao hứng rồi chạy xuống cổng kí túc xá. Nguyên ngồi trên xe máy, mỉm cười nhìn về phía nó.

- Hi!

Nó chạy đến, cười tít mắt. Nguyên nghiêng người về phía nó, hít hít ngửi ngửi gì đó rồi cau mày không vui:

- Em uống bia à?

- Đúng rồi, một chút!

Nó lại cười. Khi yêu, người ta thường quan tâm đến những cả thứ nhỏ nhất.

- Có chuyện gì vui à? Sao lại uống bia?

- Cô bạn cùng phòng với em đang thất tình, nên mọi người uống bia giải sầu.

- Vậy sao em cười mãi thế?

- Tại lúc anh gọi điện cho em, em cảm thấy thật may mắn vì anh không bỏ rơi em giống như bạn trai của cô ấy!

Nguyên lại bật cười, dịu dàng đội mũ bảo hiểm cho nó.

Nguyên đưa nó về phòng trọ của cậu. Nó đã quá quen thuộc với nơi này, tuần nào nó cũng ghé qua đây mấy lần. Giúp Nguyên dọn dẹp phòng, sắp xếp lại những bảng điện, giấy tờ, tài liệu bị vứt bừa bãi.

Nó nhớ không rõ, tối hôm qua hai người đã ăn gì, xem gì, nói chuyện gì. Chỉ nhớ mang máng rằng khi trời đã về khuya, trong căn phòng nhỏ không bật đèn, ánh sáng trăng và từ đèn đường chiếu rọi vào trong căn phòng trọ nhỏ. Dưới ánh sáng mờ ảo và chập chờn, Nguyên hôn nó. Bàn tay không yên vị vuốt ve đùi nó, rồi luồn vào trong lớp váy, âu yếm nơi thầm kín nhất. Nó khẽ run lên, cảm giác tê dại truyền đến tứ chi, không thể cử động. Cơ thể nó mềm nhũn, chỉ có thể dựa vào lòng Nguyên, đón nhận nụ hôn của cậu. Nó hé miệng, để lưỡi của Nguyên có thể tiến vào bên trong, quấn lấy lưỡi của nó. Khoảnh khắc hai đầu lưỡi chạm nhau, giây thần kinh của nó bị tê liệt hoàn toàn. Đầu óc trở nên ngu muội đến mức bị người bế lên giường từ lúc nào không hay.

Suốt cả quá trình, Nguyên dịu dàng và nâng niu nó trong từng động tác. Lông mày cậu nhíu chặt lại khi thấy biểu cảm đau đớn của nó. Rồi sau đó lại giãn ra, môi nở nụ cười khi thấy sự khoái lạc trên gương mặt nó. Từng cử động bên dưới cũng rất nhẹ nhàng. Cậu sợ nó đau. Lúc cậu ngẩng lên nhìn nó, giọt mồ hôi nóng hổi từ cằm rơi xuống ngực nó. Nó hé mắt nhìn gương mặt Nguyên đang sát gần mặt mình.

Có điều gì đó như đang thôi thúc, nó kéo mạnh mặt cậu lại mà hôn.

Dường như nụ hôn mạnh bạo của nó đã làm thú tính của Nguyên bộc phát. Cậu mυ'ŧ lấy môi nó, hôn xuống cằm, xuống cổ, xuống đôi vai mịn màng rồi xuống ngực. Những chỗ cậu hôn qua, đều để lại dấu hôn đỏ chót, phần thân dưới cũng vận động mạnh mẽ hơn. Những động tác ra vào cũng nhanh và mạnh hơn rất nhiều. - Dậy sớm thế... - Giọng nói quen thuộc kéo nó ra khỏi dòng suy nghĩ miên man. Nó giật mình nhìn sang người nằm bên cạnh đang chống tay nheo mắt nhìn nó. Nguyên không đẹp trai xuất chúng, cũng không có một nét đẹp nào đặc biệt khiến người ta phải trầm trồ. Nhưng cậu có đôi mắt cười rất đáng yêu.

- Đang nghĩ cái gì đó? - Nguyên hỏi tiếp khi thấy nó không trả lời.

- Em đang nghĩ xem có nên khóc lóc đòi anh chịu trách nhiệm không... - Nó nhìn lên trần nhà, cố nhịn cười.

- Ôi! - Nguyên vòng tay ôm chặt lấy người nó - Anh mới là người phải suy nghĩ xem có nên bắt em chịu trách nhiệm với anh mới đúng?

Nó giật mình, nhìn cậu khó hiểu:

- Sao lại bắt em chịu trách nhiệm?

- Tại em... Sau này sẽ không ai lấy anh nữa, em phải lấy anh.

Hơ...

***

Nó ngồi ngẩn ngơ trên giường, mắt nhìn ra ban công, chẳng thèm chớp lấy một cái. Cô bạn cùng phòng thỉnh thoảng lại ngước nhìn nó khó hiểu, cuối cùng không chịu được mà chạy ra ban công nhìn trên ngó dưới một hồi. Chẳng thấy gì thì liền chạy vào đứng trước mặt nó, khua khua tay, giậm chân:

- Này, nghĩ cái gì thế?

- ...

- Này!!!

Nó giật mình nhìn cô bạn cau có trước mặt, cười ngại ngùng:

- Hã? Sao thế?

- Nghĩ cái gì mà ngẩn người ra thế? Cả đêm không về, giờ về rồi mà cứ như trên mây ấy!

- À... - Trong đầu nó hiện lên những hình ảnh đêm qua, gương mặt thoáng chút đỏ bừng.

- À à cái gì?

Nó xoa xoa mặt rồi đứng lên, tìm cách bỏ trốn.

- Không có gì đâu, tớ đến trường đây.

Nó ôm theo ba lô, chạy vội ra khỏi phòng kí túc xá, bỏ lại cô bạn kia vẫn đứng như trời trồng trong phòng, lẩm bẩm:

- Lạ thật...

***

Cả buổi chiều hôm ấy, nó ngồi trong giảng đường nhưng chẳng cí tý kiến thức nào có thể chui được vào tâi nó huống chi là tiếp thu vào đầu. Đầu óc nó cứ mải nghĩ về buổi tối hôm qua. Nghĩ về nụ cười của Nguyên, từng lời nói, ánh mắt... Aaaaa, nghĩ cái gì vậy chứ. Thật là biếи ŧɦái mà.

***

Sáng thứ bảy, nó nhét đồ vào ba lô rồi đón xe buýt về nhà. Dọc đường, nó vào một cửa hàng bán đồ lưu niệm, chọn tới chọn lui mua được một chú gấu bông nhỏ với hai cái tai hồng hồng. Nó nhờ chị chủ quán cho gấu vào hộp quà rồi bọc lại bằng giấy màu xinh xinh, dán thêm một cái nơ hồng bên trên. Nó hài lòng với món quà mình vừa chọn, ôm theo hộp quà về nhà.

Hôm nay là sinh nhật của bé Đậu, con gái thứ hai của anh chị Nguyên. Anh trai của cô bé là Bún, Bún Đậu, haha, thiếu mắm tôm thôi.

Nó về nhà, mẹ không có nhà. Nó tự mở cổng, cất đồ rồi ra bục cửa ngồi ngắm trời ngắm đất ngắm mây.

Thấy cổng mở, bé Đậu lon ton chạy sang, miệng bi ba bi bô, sáp lại gần nó. Nó bế cô bé lên, để Đậu ngồi lên đùi, khẽ đung đưa. Đậu hiền hơn Bún rất nhiều, Bún lúc nhỏ thường bám lấy mẹ, chẳng bao giờ cho nó bế còn Đậu thì rất thích chạy theo nó đòi nó bế.

- Đậu ơi...

Nguyên ngó vào cổng nhà nó, cười toe toét khi thấy nó đang bế Đậu ngồi ở bục cửa. Đáng ghét, tối qua cậu vừa nhắn tin cho nó, nói hôm nay không về.

- Đậu hư quá, lại chạy lung tung rồi.

Nguyên tiến lại gần, chìa tay về phía Đậu, muốn bế cô bé. Đậu hét toáng lên, rồi ôm chặt lấy cổ nó, không chịu buông. A, có trò la hét giống anh Bún nè!

- Đậu hư thật, sao lại ôm chặt thế kia, cô Nhi là của chú mà!

Nguyên ngồi xuống cạnh nó, ghé sát tai nó cười khúc khích. Nó không thèm để ý, tiếp tục đùa với Đậu. Nguyên ngồi bên cạnh, bàn tay đặt trên vai nó khẽ lướt xuống phía dưới, vuốt ve sống lưng nó. Nó giật mình, lườm cậu:

- Đang ở nhà đấy!

- Chẳng có ai cả...

- Có Đậu!

- Đậu bé tí, chẳng biết gì...

- Lát nữa Bún sẽ chạy sang...

Nó chưa kịp dứt lời thì Bún đã chạy sang, đứng giữa sân, hét to:

- Lêu lêu Đậu ở bẩn không chịu tắm, mẹ cầm roi đi tìm kìa!

Đậu đang ngồi yên nghe thế lại hét toáng lên, sau đó là màn la hét ầm ĩ của anh em nhà Bún Đậu.

Nguyên sợ hãi bế lấy Đậu từ chỗ nó, còn không quên lẩm bẩm:

- Phải mang hai đứa nó trả cho chị Linh, nếu không lát nữa cả hai chúng ta sẽ thủng màng nhĩ mất.

Tối đó mẹ về muộn, nó ôm hộp quà, một mình sang nhà Nguyên ăn sinh nhật bé Đậu. Bữa tiệc sinh nhật có rất đông người, chủ yếu là đám trẻ ở gần nhà, ồn ào và náo nhiệt. Nó bế Đậu, giúp đậu mở hộp quà rồi lấy ra chú gấu xinh xinh đặt vào vòng tay cô bé. Đậu hớn hở ríu rít suốt cả buổi tối. Nó giúp chị của Nguyên cắt bánh sinh nhật chia cho mọi người, mở bài hát chúc mừng sinh nhật. Bắt nhịp cho đám trẻ con hát.

Nó không thích chỗ đông người nhưng lại cực kì thích trẻ con. Nhất là những chỗ có nhiều trẻ con. Nó có thể ngồi cả một ngày để để chơi đùa hát hò với đám trẻ trong xóm.

Cả buổi tối, nó mải chơi với đám trẻ mà không hay biết trong điện thoại của một người nào đó đã chứa đầy những những nụ cười rạng rỡ của nó.