Xuyên Qua Kiếm Tiền Nuôi Phu Lang

Chương 2: Kế hoạch làm giàu (1)

“Để đệ ngủ thêm một lát nữa đi mà ca ca!”

Trần Dã vừa nói vừa dụi dụi vào mền, động tác đáng yêu vô cùng. Lý Hạo bật cười, xoa xoa khuôn mặt non nớt của y, cảm giác hơi xót xa. Trần Dã chỉ là thiếu niên mười sáu tuổi, tuổi này ở hiện đại vẫn đang là học sinh, vô âu vô lo. Đến nơi này lại đã trở thành người có bạn đời, lại mang trong mình bảo bảo. Mỗi ngày đều lo lắng bị bỏ đói, bị đánh đập.

Lý Hạo ngồi xuống bên mép giường.

“Tiểu Dã, dậy thôi nào!”

Dường như phát hiện điều gì đó không đúng, Trần Dã giật nảy mình, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào Lý Hạo, thất thanh gọi. “Phu quân!”

“Ừ?!!”

Lý Hạo mỉm cười đỡ Trần Dã ngồi dậy, nhẹ giọng nói.

“Nào, dậy thôi! Cẩn thận một chút, đừng để động thai khí.”

Trần Dã lập tức tỉnh cả ngủ, y rất sợ phu quân tức giận vì bản thân không chịu dậy sớm chuẩn bị cơm nước, y bị đánh thì không sao nhưng bảo bảo trong bụng lại bị tổn thương. Lại nhớ đến ca ca không biết sống chết ra sao, y nắm chặt tay Lý Hạo, run giọng hỏi.

“Phu quân, ca ca sao rồi? Ca ca đâu rồi?”

Thấy y lo lắng như vậy, Lý Hạo chỉ có thể kiên nhẫn dỗ dành.

“A Kỳ không sao cả, ngươi đừng lo lắng.”

Ngưng một lúc, Lý Hạo mới tiếp, “Trước đây ta cặn bã khiến cho các ngươi khổ sở. Ta đã nghĩ kỹ rồi, từ giờ ta sẽ đối xử với hai người thật tốt, sẽ chăm sóc gia đình, kiếm tiền nuôi bảo bảo.”

Lý Hạo ôn nhu xoa lên khuôn mặt trắng bệch của y, nói tiếp: “Có thể cho ta thêm cơ hội được không?”

“Phu quân…”

“Ta biết rất khó để tin tưởng ngay lập tức, cho ta thời gian để chứng minh được không?”

Dường như suy nghĩ rất lâu, Trần Dã mới khẽ gật đầu. Giống như trong suy nghĩ của Trần Kỳ, y cũng nghĩ như thế, y chỉ có thể lựa chọn tin tưởng.

Lý Hạo thấy y gật đầu, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Coi như là bước đầu đánh dấu sự thay đổi của thân thể này. Tuy đối với hai huynh đệ Trần gia hắn không có tình cảm phu thê, nhưng trách nhiệm thì hắn vẫn phải gánh. Hắn tin tình cảm có thể từ từ dưỡng ra. Nếu thật sự sau này không thể động tâm vậy thì có thể nương tựa vào nhau sống một đời cũng là lựa chọn không tồi.

Lý Hạo giúp y mặc y phục, rồi mới nói: “Tiểu Dã, ngươi đến phòng gọi ca ca ra dùng bữa được không? Ta đi sắp đồ lên.”

“Phu quân, ngài để ta chuẩn bị bữa sáng cho!”

Trần Dã nghe Lý Hạo nói thì hoảng hốt, phu quân y đó giờ làm gì động vào củi gạo mắm muối đâu. Vả lại nào có ai để nam nhân mình vào bếp bao giờ. Để người ngoài biết được y và ca ca sao có thể ngẩng đầu lên nhìn người.

“Ta đã nấu xong rồi. Ngươi gọi ca ca đến ăn là được. Nghe lời ta!”

Trần Dã mơ mơ hồ hồ đến phòng gọi Trần Kỳ, rồi lại ngơ ngác đến phòng ăn. Cho đến khi cầm bát cháo trên tay rồi mới bừng tỉnh. Khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ, y vậy mà lại để phu quân vào bếp. Càng xấu hổ hơn nữa khi phu quân còn nấu ngon hơn cả bọn họ. Tuy chỉ là cháo rau thôi nhưng nêm nếm gia vị vừa miệng, không như y và ca ca nấu lúc mặn lúc nhạt. Chính y cũng khó mà nuốt.

“A Kỳ, Tiểu Dã, hai người ăn trứng đi. Tẩm bổ thân mình, đừng để bị mệt.”

Trần Kỳ thấy trên bàn có hai trái trứng, chia đều cho hai bọn họ, trong lòng chua xót. Y chia quả trứng mình thành hai nửa, đưa một nửa cho Lý Hạo.

“Tiểu Dã đang mang thai, ăn nhiều chút. Ta… ta ăn vậy là được rồi, phu quân ngài ăn một nửa đi! Ta không còn sốt nữa đâu.”

Lý Hạo sửng sốt, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Trần Kỳ thì bật cười.

“Được rồi, vậy ta ăn một nửa. Tiểu Dã đừng chia cho ta nữa!”

Thấy Trần Dã định đưa một phần cho mình, hắn nhanh chóng ngăn cản.

“Ngươi đang mang thai, phải ăn đủ chất thì bảo bảo mới mạnh khỏe. Sau này ta sẽ kiếm thật nhiều tiền không để nhà ta phải thiếu thốn. Mau ăn đi!”

Giống như nhớ đến gì, Lý Hạo nhíu mày, trước đó vẫn luôn lo lắng ngược xuôi nên hắn không để ý xưng hô của hai người với mình. Giờ nghe thấy rồi cũng không thể bỏ qua. Hắn lại nói:

“Về sau, hai người đừng dùng từ “ngài” nữa. Gọi như nhà bình thường là được rồi. Ta sẽ trở nên tốt hơn.”

Trần Kỳ và Trần Dã nghe vậy thì sửng sốt, sau khẽ “Vâng” một tiếng. Ngày trước khi mới về Lý gia, Lý Hạo đã bắt bọn họ gọi hắn là “ngài” nếu vô tình gọi sai, phu quân vui thì bị mắng vài câu, nếu tâm tình không tốt sẽ bị đánh. Dần dần bọn họ cũng không dám nhầm thêm lần nào nữa.

Thật mong phu quân đừng trở lại như xưa.

Ăn uống xong, Trần Dã kiên quyết muốn rửa bát, Lý Hạo cũng không thể từ chối bèn kệ y. Còn phía Trần Kỳ, hắn không thể bỏ mặc, bắt y phải trở lại phòng ngủ.

“A Kỳ, ngươi phải nghỉ ngơi thêm. Việc trong nhà có ta và Tiểu Dã lo. Việc của ngươi bây giờ là nghỉ ngơi thật tốt. Sau này khỏe rồi mới có thể chăm sóc cho Tiểu Dã đang có thân mình chứ.”

Trần Kỳ ngồi ở trên giường khó xử, “Nhưng y phục ngày hôm qua còn chưa giặt…”

“Ta giăt!”

Lý Hạo còn muốn nói tiếp đã bị thanh âm cứng rắn của Trần Kỳ đánh gãy.

“Có nam nhân nhà ai phải giặt y phục, nếu… nếu để người khác thấy sẽ nói không hay. Ta cũng khỏe hơn rồi, phu quân cứ để ta làm đi!”

“Nói linh tinh gì đấy?” Lý Hạo cười điểm nhẹ vào mũi y, biết thế giới này không được thoải mái như ở hiện đại, nếu cố tình làm theo ý mình khéo lại mang đến tiếng xấu cho hai huynh đệ Trần gia. Nhưng cũng không thể để cho Trần Kỳ đang mang bệnh trong người đi ngâm nước lạnh được. Hắn đành nói, “Vậy để mai giặt đi. Bẩn một ngày để đấy thôi, cũng không chết được. Hôm nay cả nhà mình nghỉ ngơi, yên tâm nghỉ ngơi đi. Ngày mai khỏe rồi lại làm được không?”

Phu quân đã dỗ dành tới mức ấy, y cũng không thể mạnh miệng yêu cầu giặt đồ nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm xuống nghỉ ngơi. Lý Hạo thấy vậy thì cười, “Vậy mới ngoan. Ta đến thư phòng một chuyến. Nếu không có việc gì thì bảo Tiểu Dã cũng nghỉ ngơi thêm, đừng để y chạy đi làm việc vất vả!”

“Vâng!”

Trần Kỳ nhu thuận đáp lời, y thật ra cũng đã mệt mỏi lắm rồi. Chỉ nằm một chút hai mí mắt đã muốn đánh nhau, chẳng mấy chốc mà ngủ mất. Lý Hạo an tâm đến thư phòng. Bây giờ phải chuyên tâm nghĩ cách kiếm tiền thôi.

Kỳ thực Lý gia vẫn chưa táng gia bại sản như nguyên chủ tưởng tượng. Lý Hạo mới tiếp nhận ký ức, nhìn được cả những ký ức từ rất lâu trước kia, trước khi Lý phụ Lý mẫu qua đời, bọn họ có để lại một khoản tiền cất ở nơi bí mật trong thư phòng. Chẳng qua thời gian đã lâu, nguyên chủ đã sớm quên mất, tiện nghi cho hắn.

Men theo ký ức, hắn tìm được một rương nhỏ dưới một viên gạch dưới sàn, lại lấy chìa khóa trong ngăn tủ ở thư phòng mở rương ra. Trong rương có một xấp ngân phiếu, một đống bạc thỏi, tổng cộng giá trị cũng phải gần một ngàn lượng bạc. Lý Hạo âm thầm nuốt nước bọt. Thật may mắn vì nguyên chủ không nhớ ra chỗ bạc này, nếu không có hai ngàn lượng chứ hai vạn lượng cũng hết sạch.

Thêm một điều may mắn nữa, chữ ở nơi này giống hệt ký tự ở kiếp trước Lý Hạo từng học. Biết chữ là một lợi thế, không biết chữ bị người khinh. Có bạc rồi, giờ phải lên trấn trên một chuyến, nếu có thể thì lên cả huyện thành luôn. Hắn cần phải tìm hiểu ẩm thực ở nơi đây. Sau đó mới có thể lên kế hoạch xem bán cái gì mới hợp lý.

Chiều nay hắn sẽ lên trấn một chuyến, nhưng để hai người Trần Kỳ ở nhà hắn không yên tâm được. Trong nhà không có gì ăn không đáng nhắc, mà Trần Kỳ một người mới ốm dậy, Trần Dã một người đang mang thai. Hắn không dám mạo hiểm. Mang theo hai người cũng không phải không thể, chỉ cần mượn xe bò nhà trưởng thôn là được, đỡ vất vả khoản đi lại.

Xem xét đồ ăn ở nơi đây tiện thể mua thêm gạo thịt, gia vị, đồ dùng trong nhà. Hắn để ý được, y phục trên hai người Trần Kỳ đã cũ lắm rồi, nếu không nhầm, toàn bộ đều là y phục lúc ba người thành hôn. Trong khi y phục của hắn hoàn toàn mới, thậm chí tủ đồ cũng còn rất nhiều. Nguyên chủ quả thật là chả ra gì.

Nghĩ kỹ rồi, Lý Hạo lấy một ít bạc vụn để vào trong người, cất rương vào chỗ cũ. Sau đó, hắn lập tức đi tìm Trần Dã, dặn dò y ở nhà trông Trần Kỳ, đừng chạy linh tinh rồi mới xuất phát sang nhà trưởng thôn.

Kể ra nguyên chủ ngoại trừ cặn bã với người nhà thì cũng chả gây phản cảm với người khác. Bên ngoài nguyên chủ vẫn tỏ vẽ nhã nhặn, tốt bụng, chưa từng lộ mặt tra với người cùng thôn bao giờ. Cho nên trên đường hắn không hề bị người ngoài kỳ thị, thậm chí còn có người quan hệ tốt còn chào hỏi dăm ba câu.

Rất nhanh Lý Hạo đã đến được nhà trưởng thôn, hắn lớn giọng gọi: “Có ai có nhà không?”

“Đây! Ai đấy?”

Lý Vương thị ở trong nhà vội vã chạy ra mở cổng, thấy là Lý Hạo, nàng nở nụ cười, nói: “Sao hôm nay ngươi lại tới đây thế? Có việc gì cần giúp đỡ hả? Đợi một chút, lão Thích đang ở sau sân bận rộn, ngươi vào nhà ngồi, ta đi gọi ông ấy.”

Lý Hạo cười gật đầu đáp ứng, “Làm phiền thẩm.”

“Không phiền không phiền!”

Dứt lời, nàng đưa Lý Hạo vào trong phòng khách, lại đi ra sân sau gọi Lý Thích. Lý Thích vào trong phòng, mặt già cười lên, “Nay ngươi tới đây có việc gì thế?”

Lý Hạo nhấp ngụm nước, nói: “Không dối gì Thích thúc, ta hôm nay đến là muốn mượn xe bò một. Nhà chúng ta có việc phải lên trấn, mà thân thể phu lang ta không tiện, muốn đi xe đỡ mệt.”

Lý Thích nghe vậy cười lớn, “Ngươi đúng là sủng phu lang. Ngươi cứ mượn thoải mái, không phải ngày mùa không cần dùng súc vật. Người trong thôn cũng không có ai qua hỏi, cho ngươi mượn đấy.”

“Vậy đa tạ Thích thúc!”

“Nếu đã gọi ta một tiếng ‘thúc’ thì đừng khách khí. Có việc gì cứ đến, ta không thấy phiền. Phụ mẫu ngươi không còn, ta đây thân trưởng thôn ra mặt giúp đỡ ngươi.”

Rời khỏi nhà trưởng thôn, Lý Hạo lại đi một chuyến đến nhà Nghiêm thợ săn, muốn mua một chút thịt về cải thiện bữa trưa. Hắn không muốn phải tiếp tục ăn cháo trắng nữa. Đúng là không thịt không vui mà!