Thẩm thượng thư thở dài.
Y không cẩn thận liền quên mất, cục bột nhỏ ngây thơ vô hại năm đó hiện giờ đã trở thành đế vương âm lệ ngồi trên long ỷ.
Đại lao chỉ có một cửa sổ nho nhỏ, ngẩng đầu có thể nhìn thấy một mảnh không trung xám xịt cùng cành khô dữ tợn.
Thẩm thượng thư bỗng nhiên nhớ tới năm tiểu hoàng đế bảy tuổi, leo lên trên cây quỳnh hoa trong hoàng cung, nói là muốn hái một cành hoa trên cao xuống.
Nhưng không hái được hoa, người lại ngã xuống.
Tiểu hoàng đế ngồi dưới đất đau đến cắn răng rơi nước mắt, cung nữ thái giám dẫn y vừa kêu vừa chạy về hướng Thái Y Viện.
Thẩm thượng thư mới từ Ngự Thư Phòng đi ra, vì thế thuận tay giúp tiểu hoàng đế vặn lại mắt cá chân bị trật khớp về lại vị trí cũ, còn thuận tiện cười nhạo đứa trẻ bảy tuổi hái hoa gì chứ.
Tiểu hoàng đế tức giận đến nỗi nước mắt cũng chảy ngược vào trong.
Thẩm thượng thư nghĩ nghĩ, càng nghĩ càng buồn cười, nhặt cục đá vẽ một bức tranh ở trên tường, vẽ ra vẻ mặt tức giận của tiểu hoàng đế năm đó.
Y cũng không lo lắng tình cảnh của mình.
Bởi vì y biết, không quá mấy ngày, đứa trẻ hung dữ kia sẽ phải đưa y ra khỏi đại lao.
Quả nhiên, không quá ba ngày, Lưu tổng quản liền cười ngâm ngâm mà tới đại lao đón y.
Thẩm thượng thư vẫy vẫy ống tay áo, nói tạm biệt với bạn nhỏ tức giận trên tường.
Trong mắt Lưu tổng quản ánh lên ý cười, lại cố ý làm ra một bộ dáng sầu khổ: “Thẩm đại nhân, người cùng bệ hạ hà cớ gì phải giận nhau như vậy chứ?”
Thẩm thượng thư nói: “Hiện tại thân ta mang tội, làm gì dám đắc tội bệ hạ. Chẳng qua là… Mưa gió sấm chớp đều là quân ân, bệ hạ nói cái gì thì ta làm theo cái đó là được.”
Lưu tổng quản cười hắc hắc, hiểu ra mình đã nhiều lời rồi.
Thẩm thượng thư chìm nổi trong quan trường mấy năm nay, còn nói lời hay trôi chảy hơn cả ông, mấy từ dùng để lừa gạt phi tử hậu cung, sau này đừng nói nữa.
Chẳng qua Lưu tổng quản lại vẫn muốn nói một câu: “Thẩm đại nhân, bệ hạ có chỉ, người có thể hồi phủ thượng thư.”
Trong lòng Thẩm thượng thư bỗng nhiên căng thẳng.
Tên tiểu hoàng đế tâm cơ kia lại đang bày tính cái gì đây?
Phủ thượng thư đã lâu không có ai tới.
Cỏ hoang trong viện đã mọc cao gần nửa người, không giống như một chỗ ở, mà giống một tòa hung trạch.
Hạ nhân trong phủ thượng thư đều đi hết, chỉ còn lại có người gác cổng, híp đôi mắt già nua chỉ đường cho y.
Đầu óc của lão gác cổng không được minh mẫn, lỗ tai cũng không thính, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Tiên sinh đã lâu không trở về, Lưu đại nhân ở phố đông nói người đã bị bệ hạ bí mật xử quyết rồi.”
Thẩm thượng thư đá văng một khối gạch chặn đường cho lão gác cổng, mỉm cười nói: “Cũng suýt bị.”
Lão gác cổng cười ha hả: “Ta không tin. Bệ hạ được tiên sinh giúp đỡ từ nhỏ, khi còn nhỏ, bệ hạ còn từng bò qua tường của phủ thượng thư chúng ta.”
Thẩm thượng thư vui vẻ: “Sao ta lại không biết?”
Lão gác cổng nói: “Bệ hạ mắc ở trên tường không xuống được, ta bảo Tiểu Trần ôm người xuống dưới, bệ hạ thấy người liền ngượng ngùng chạy mất.”
Thẩm thượng thư lắc đầu mỉm cười, cúi người nhặt cành khô rơi trên mặt đất lên, ném vào trong đống cỏ.