Mùa đông khắc nghiệt, hô hấp cũng trở nên nóng bỏng.
Tiểu hoàng đế nói: “Thẩm ái khanh là người phong nhã, thô lương cỏ dại cũng có thể làm trà uống sao?”
Thẩm thượng thư nhẹ nhàng run một chút.
Y bỗng nhiên phát hiện, cục bột nhỏ ở hắn trong ấn tượng của y đã lớn đến nỗi còn cao hơn cả y rồi. Thanh âm khi nói chuyện rất thấp trầm, từng đợt từng đợt nhè nhẹ chui vào lỗ tai y.
Cục bột nhỏ mềm như bông mặc hoàng bào trong trí nhớ của y, đã trở thành một người uy nghiêm quân lâm thiên hạ.
Tiểu hoàng đế lấy vại trà từ phía sau Thẩm thượng thư.
Thẩm thượng thư hơi hơi nghiêng người, né tránh tư thế có chút ái muội này.
Tiểu hoàng đế cười nhạo một tiếng, không chút để ý mà đùa bỡn vại trà kia: “Vừa rồi trẫm mới nhìn thấy bóng dáng Thẩm ái khanh, không biết vì sao, lại cảm thấy có vài phần giống Thiều Khanh.”
Thẩm thượng thư than một tiếng.
Bóng dáng của y, quả thật là y và Lý Thiều Khanh có vài phần giống nhau.
Ngày xưa y có thể quen biết rồi kết làm bằng hữu với Trương Khích, đó là do ngày xưa lúc mới gặp ở Bắc Nhạn Quan, Trương Khích khϊếp sợ mà nhìn bóng dáng của y rồi hô một tiếng “Thiều Khanh”.
Trương Khích là một tên quê mùa, lúc phát hiện nhận sai ngườ dứt khoát cười hì hì đi lên kết bạn với y luôn.
Vậy tiểu hoàng đế thì sao?
Đứa trẻ tâm tư âm trầm này, lại muốn phát điên cái gì đây?
Tiểu hoàng đế buông vại trà, nói: “Thẩm ái khanh, trẫm khát.”
Thẩm thượng thư rời đi nửa bước, nói: “Trà cũng được rồi.”
Tiểu hoàng đế nói: “Thẩm ái khanh không châm trà cho trẫm sao?”
Thẩm thượng thư: “…”
Có phải đứa trẻ hung dữ này thật sự phát điên rồi hay không?
Đáng tiếc, tù nhân thì phải có chức nghiệp tu dưỡng của tù nhân.
Thẩm thượng thư vẫn là rót trad cho tiểu hoàng đế, cung cung kính kính mà dâng lên: “Bệ hạ, mời dùng.”
Tiểu hoàng đế lúc này mới lộ ra một chút biểu tình sung sướиɠ, mắt liếc nhìn khuôn mặt như họa của Thẩm thượng thư, một hơi uống cạn trà trong ly.
Thẩm thượng thư linh hoạt trốn về phía bên cạnh.
Môi lưỡi của người thường sao có thể chịu được nóng như vậy, tiểu hoàng đế phun ra nước trà nóng bỏng trong miệng, đưa đầu lưỡi ra ngoài dùng sức quạt.
Thẩm thượng thư: “Phì.”
Tiểu hoàng đế thẹn quá hoá giận: “Người đâu, nhốt tội thần dám trêu đùa quân thượng này vào đại lao cho ta!!!”
Thẩm thượng thư cười khổ.
Không xong rồi, lại chọc giận đứa trẻ hung dữ này rồi.
Thẩm thượng thư bị nhốt vào đại lao.
Y nhìn bốn bức tường đá đen như mực, trên tường dính đầy vết máu cũ đã khô lại.
Xong rồi, ở đây càng không chạy được.
Thẩm thượng thư ngồi ở đại lao, nghiêm túc mà tự hỏi rốt cuộc vì sao nửa canh giờ trước y lại muốn chọc giận đứa trẻ húng dữ tính tình không tốt kia.
Cuối cùng đưa ra kết luận, có thể là do y cợt nhả thành thói rồi.
Khi còn niên thiếu tiểu có lẽ tiểu hoàng đế đã nhận ra mình không dễ sống, ngày thường luôn làm ra vẻ ngây thơ ngoan ngoãn, thậm chí còn mang theo một chút ngu đần dễ bị bắt nạt.
Thẩm thượng thư nhìn đứa trẻ xinh đẹp kia, giống như là thấy một con chó nhỏ mèo nhỏ với màu lông đáng yêu, sẽ theo thói quen mà trêu chọc đôi chút.
Có đôi khi trêu quá lố, đứa trẻ đó liền nổi giận đùng đùng mà trừng mắt nhìn y.
Cũng không cắn người, chỉ là rất tức giận trừng mắt nhìn y.