Bất tri bất giác, đã đến tháng chạp.
Cung nữ chăm sóc y khơi than địa long hoả, ôn nhu nói: “Thẩm đại nhân, người ngủ một ngày một đêm, bệ hạ lo lắng cho người lắm đấy.”
Thẩm thượng thư không tỏ ý kiến mà cười, giọng khàn khàn nói: “Mới một ngày một đêm, ta còn tưởng rằng đã ngủ đông ba mươi năm rồi.”
Cung nữ nói: “Người uống ly trà trước, bệ hạ nói, nếu người tỉnh, phải báo cho bệ hạ trước tiên.”
Thẩm thượng thư mỉm cười: “Là bệ hạ nói, hay là Lưu tổng quản dặn dò ngươi nói?”
Trên khuôn mặt tú khí của cung nữ hiện lên một tia xấu hổ, hành lễ rồi nhanh chóng chạy đi.
Thẩm thượng thư mỉm cười.
Đứa trẻ hung dữ kia sẽ không biết cách chăm sóc người khác như vậy, tám chín phần mười là Lưu tổng quản ở bên trong xe chỉ luồn kim, để cho y có cơ hội quỳ tạ quân ân.
Thẩm thượng thư quá hiểu biết tiểu hoàng đế, đơn giản như bẫy rập vậy, đến phối hợp y cũng lười phối hợp.
Quả nhiên, mười lăm phút sau, Lưu tổng quản đầy mặt tươi cười tiến vào: “Thẩm đại nhân.”
Thẩm thượng thư mỉm cười: “Lưu tổng quản.”
Lưu tổng quản nói: “Bệ hạ còn đang nghị sự ở Thương Long điện, trong triều có quá nhiều việc, bệ hạ cũng đã nhiều ngày chưa được yên giấc.”
Thẩm thượng thư nhíu nhíu lông mày, hỏi: “Rốt cuộc là muốn ta làm gì?”
Lưu tổng quản nói: “Thời gian Thẩm đại nhân đã bôn ba vì bá tánh khu thiên tai, quá mức mệt mỏi mới ngã xuống, phải tĩnh dưỡng một thời gian mới tốt.”
Thẩm thượng thư không có gì không hài lòng.
Giường ở tẩm cung rất mềm, ngủ rất thoải mái.
Trên người các cung nữ đều có mùi hương rất dễ ngửi, Thẩm thượng thư ngoan ngoãn tĩnh dưỡng ở chỗ này.
Y chỉ ngẫu nhiên sẽ có chút cảm thán bất đắc dĩ.
Ở nơi này, muốn chạy cũng không được.
Lúc nằm ở trên giường, Thẩm thượng thư khó hiểu nhớ tới thời khắc mình té xỉu kia, có một cánh tay ôm lấy y.
Y cho rằng, tay chân đứa trẻ hung dữ kia rất nhỏ.
Nhưng giờ y lại bị cánh tay của hắn ôm chặt ở trong lòng ngực, giống như là một cái nhà giam rắn chắc.
Đứa trẻ hung dữ quyền khuynh thiên hạ kia rất bận, đến canh ba mới về tẩm cung, giống như một u hồn giơ giá cắm nến trong bóng đêm nhìn y.
Thẩm thượng thư bất đắc dĩ đứng dậy: “Bệ hạ.”
Tiểu hoàng đế chậm rãi đến gần, nói: “Sao ngươi còn chưa ngủ?”
Thẩm thượng thư nói: “Ngủ một ngày một đêm rồi, giờ không ngủ được nữa, bệ hạ thì sao?”
Tiểu hoàng đế nói: “Ở Thương Long điện nghe đám vịt kia cãi nhau đến bây giờ, đau đầu.”
Thẩm thượng thư thở dài, châm nến rồi pha trà cho đứa trẻ hung dữ này.
Tiểu hoàng đế nhíu mày: “Buổi tối sao có thể uống trà?”
Thẩm thượng thư nói: “Chỉ là hoa cúc phơi khô xào cùng đậu đen thôi, là biện pháp bá tánh hay dùng khi nhà có việc, giúp người hạ hoả an thần.”
Ngón tay thon dài lấy một nhúm trà trong vại, mấy viên đậu đen lộc cộc va vào nhau ở trong ấm trà, lại thả vài miếng hoa cúc phơi khô.
Thẩm thượng thư nhóm than trong lò, lẳng lặng mà chờ nước sôi.
Tẩm điện tối tăm, ánh nến bị gió thổi nhẹ nhàng lắc lư, bóng dáng hai người cũng nhẹ nhàng đong đưa cùng đồ vật trong phòng.
Thẩm thượng thư cúi đầu đi khơi than, tiểu hoàng đế phía sau bỗng nhiên tiến tới.