Tiểu hoàng đế khôi phục sự âm lệ ngày xưa, cười lạnh: “Ái khanh ở chỗ này có thấy tốt không?”
Thẩm thượng thư nói: “Cũng được.”
Tiểu hoàng đế nói: “Trẫm muốn đổi chỗ ở cho ái khanh, ái khanh nghĩ như thế nào?”
Thẩm thượng thư nhìn đứa trẻ quyền thế ngập trời này, yết hầu phát khổ, đành phải thở dài một tiếng: “Thần, lãnh chỉ tạ ơn.”
Thẩm thượng thư có một chút chờ mong vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, muốn xem này đứa trẻ này lại muốn hành hạ mình như thế nào.
Nhưng bàn tay tiểu hoàng đế lại vung lên, mang y vào tẩm cung của mình.
Bày biện trong Bàn Long Điện không có gì thay đổi, đến cả bàn giá cắm nến, cũng có một cái bị tiểu hoàng đế làm hòng hồi năm tuổi.
Trên án là một đống tấu chương hỗn loạn, bên trái là một khay bánh sơn tra.
Thẩm thượng thư cầm một khối bánh sơn tra lên, thở dài: “Bệ hạ vẫn là thích ăn bánh sơn tra sao.”
Tiểu hoàng đế trầm mặc hồi lâu, nhàn nhạt nói: “Ăn ngọt có thể giải sầu.”
Thẩm thượng thư cười xấu xa: “Ăn ngọt có thể giải sầu, lại không giải được tương tư.”
Tiểu hoàng đế thẹn quá hoá giận: “Câm mồm!”
Thẩm thượng thư vội vàng nhịn cười cúi đầu: “Bệ hạ thứ tội.”
Tiểu hoàng đế đứng thẳng bất động một lúc lâu, nói: “Thôi, ngươi lại đây.”
Thẩm thượng thư đi qua.
Tiểu hoàng đế giơ tay, thái giám lấy từ trên kệ sách xuống một quyển sơn hà đồ.
Thẩm thượng thư nói: “Bản đồ lũ lụt ở Việt Châu?”
Tiểu hoàng đế nói: “Đây là bản vẽ tình hình tai nạn phủ Việt Châu báo lên, ái khanh nhìn giúp trẫm, xem có gì không đúng hay không.”
Thẩm thượng thư thở dài, nhận lệnh mà đi qua, giúp tiểu hoàng đế xem bản vẽ.
Chắc là trời sinh y có mệnh lao lực, mặc kệ là ai ngồi ở vị trí trên y, y đều phải tận tâm tận lực mà đảm đương trách nhiệm của một trung thần mưu sĩ, còn có mẫu thân ôn nhu.
Việt Châu lũ lụt đến tận mùa đông mới kết thúc, cuối cùng một lô áo bông mộc thạch được đưa đến khu thiên tai, Thẩm thượng thư cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Thẩm thượng thư thở phào nhẹ nhõm, đã hai tháng y không có ngủ một giấc thật ngon, giờ phút này gánh nặng trong lòng rốt cuộc cũng được bỏ xuống, chỉ cảm thấy trước mắt có một đạo ánh sáng hiện lên,thân thể đột ngột mất lực choáng váng, lập tức ngã về phía sau.
Y cười khổ một tiếng, cho rằng mình sắp đập đầu lên nền đá xanh rồi.
Nhưng đón tiếp y, lại là cánh tay của đứa trẻ hung dữ.
Tiểu hoàng đế nôn nóng gọi: “Thẩm ái khanh! Thẩm ái khanh!”
Thẩm thượng thư mơ mơ màng màng thở dài.
Tiểu gia hỏa này, sao lớn lên lại cao lớn như vậy, cánh tay siết chặt khiến y không thở nổi.
Y còn nhớ rõ rất nhiều năm trước, đứa trẻ nho nhỏ giống như con cún con vậy, long bào mặc trên người hắn còn quét cả đất, ánh mắt trông mong muốn ăn bánh sơn tra.
Khi đó, y còn cảm thấy đứa trẻ này rất đáng yêu.
Thẩm thượng thư thở dài, mệt mỏi lâm vào hôn mê.
Y không phải người thích lưu luyến chuyện cũ, y ở chỗ nào cũng đều có thể như cá gặp nước.
Nhưng mấy ngày nay, y lại luôn mơ thấy những chuyện ngày xưa.
Mơ thấy hai người bằng hữu không biết sống chết thế nào, mơ thấy cục bột nhỏ mặc long bào lúc còn nhỏ tuổi ngây thơ hồn nhiên.
Khi đó thật tốt, một cục bột nhỏ luôn nhút nhát sợ sệt mà trốn ở trong bụi cỏ trộm nhìn y, bị y phát hiện thì lại đỏ mặt đi ra, trong tay cầm một quyển Thiên Quân Sách hoặc là Sơn Hà Luận, nhỏ giọng nói: “Thẩm ái khanh, trẫm… Trẫm… Không đọc hiểu, ngươi có thể giải thích cho trẫm hiểu không?”
Sao y có thể nói không được cơ chứ?
Một giấc ngủ dậy, ngoài cửa sổ là bầu trời xám xịt.