Thành phố Quay nằm ở phía Tây Bắc xa xôi của Vương quốc nhà Hán đã nhận quyền thống trị của hoàng đế vĩ đại nhà Hán, Hán Văn Đế. Con trai ông, Hán Thắng Lý đã tham gia chiến dịch từ năm 16 tuổi và giờ đây vương quốc cuối cùng trong danh sách của hắn là thành Quay.
Trong một ngôi lều, có thể nhìn thấy Hán Thắng Lý ngồi ở giữa. Cái tên rất hợp với hắn vì nó rất đồng nhất với tính cách của hắn mạnh mẽ và cộc cằn. Hắn đã sẵn sàng cho cuộc chiến chống lại vương quốc Cư Yên, vương quốc nhỏ cuối cùng trong danh sách tranh cử vương vị của hắn.
Năm người phụ tá đang giúp hắn mặc áo giáp nặng nề bằng kim loại thì tướng quân Vương Hạo đến, quỳ xuống và chắp hai tay lại. "Thưa ngài, vương quốc Cư Yên đã sẵn sàng chấp nhận quyền cai trị của chúng ta. Vua của họ, Song Vương, không muốn xảy ra chiến tranh." Vương Hạo báo tin cho Thắng Lý.
Thắng Lý giơ tay phải ngăn phụ tá đang giúp mình mặc áo giáp. Đám người hầu lùi lại, Thắng Lý giơ ngón trỏ ra hiệu bọn người hầu rời khỏi lều.
Vương Hạo vẫn quỳ gối, cúi đầu trước mặt Thái tử, Hàn Thắng Lý quay sang bảo hắn đứng dậy. Vương tướng quân đứng dậy, nhìn vào đôi mắt đầy sát khí của Thắng Lý.
Thắng Lý giơ kiếm lên nhìn. "Ta đã ước có một cuộc chiến đẫm máu- chết chóc. Ta muốn gϊếŧ hắn bằng chính đôi tay của mình nhưng hắn lại hèn mọn đầu hàng."
Thắng Lý trầm giọng hừ một tiếng khiến Vương tướng quân khϊếp sợ, cho rằng thái tử vẫn thà chiến tranh hơn là nhận lấy lãnh thổ Cư Yên một cách dễ dàng.
Thu hết can đảm, Vương tướng quân nói: “Nhưng sẽ không tốt nếu chúng ta chọn con đường chiến tranh.” Thắng Lý nghe vậy cười phá lên, khiến Vương tướng quân khϊếp sợ. Thắng Lý ngừng cười, vẻ mặt dữ tợn nói: “Hán tướng quân có ý nghĩ như vậy từ bao giờ. Quan tâm đến mạng sống người khác? Ngươi là một trong những tướng quân ta coi trọng nhất, ta sẽ không trách tội ngươi.”
Vương tướng quân tạ ơn sau đó tướng quân Tiêu Chiến vào trong liều. Ông cũng quỳ xuống, chắp tay trước Thắng Lý và đưa cho thái tử xem một lá thư do Hoàng đế gửi đến. “Đọc đi”.
“Ta, Hán Văn Đế, Hán Đế, hạ lệnh cho thái tử không được gây chiến với Cư Yên vương.
Vua Cư Yên là Song Vương đã gã công chúa để kết liên minh. Ta nghe nói công chúa nổi tiếng xinh đẹp, thông minh, nhân từ không chỉ ở Cư Yên quốc mà còn ở cả Hán quốc, ta thấy công chúa Cư Yên rất hợp với ngươi. Cô ấy sẽ là công chúa của đế chế Hán và cũng sẽ là hoàng hậu tương lai.
Hãy đưa cô ấy đến hoàng cung nhà Hán với sự tôn trọng. Thái hậu của ngươi và ta đã gửi đến một số vật có giá trị cho vương quốc Cư Yên. Ngươi sẽ phải đến đó và ban tặng những món quà này cho họ. Vương quốc Hán đang trờ Thái tử. Hãy trở về bình an.
Phụ thân của ngươi.
Hoàng đế nhà Hán.”
Tiêu tướng quân đã đọc xong chiếu chỉ của Hoàng gia, ông ấy cuộn nó lại và đứng dậy. Sắc mặt Thái tử tối sầm lại. “Phụ thân đồng ý cuộc hôn nhân này vì ngài ấy biết ta đã có người trong lòng.” Thắng Lý lẩm bẩm.
“Ta được mật thám cho biết vua Cư Yên cử sứ giả đến cung vua nhà Hán để đưa chiếu thư về việc liên minh hôn nhân để được thoát khỏi cuộc chiến tranh này. Lẽ ra công chúa phải lấy hoàng tử đầu tiên nhưng vua Song Vương xin ban con gái của mình cho ngài.” Tiêu tướng quân nói với Thắng Lý.
“Ngươi bây giờ mới nói với ta?” Thắng Lý hét vào mặt Tiêu tướng quân, ông lập tức cụp mặt xuống.
“Thái tử, Song Vương đã lên kế hoạch này từ trước khi chúng ta đến đây. Gián điệp không thể làm gì được.” Tiêu tướng quân giải thích.
“Gϊếŧ gián điệp ngay. Hắn không thể gϊếŧ được sứ giả, hắn thật vô dụng.” Thắng Lý ra lệnh cho Tiêu tướng quân, ông cúi đầu rời khỏi lều.
“Điện hạ phải lấy Cư Yên công chúa.” Vương tướng quân nói. Thắng Lý với vẻ mặt khó chịu ngồi lên chiếc ngai vàng dành riêng cho mình. “Hoàng thượng đã ra mệnh lệnh, ta phải chấp hành. Chuẩn bị ngựa, chúng ta lập tức đi Cư Yên hoàng cung.” Thắng Lý chỉ huy. Vương tướng quân cúi đầu trước Thái tử, rời lều.
Một lúc sau, Thái tử ra khỏi lều. Bạch mã của hắn đã được chuẩn bị ở đó. Thắng Lý nhảy lên lưng nó, năm tướng quân ở phía sau cùng với một đội quân nhỏ gồm 50 binh sĩ. Trong đó có mấy chiếc xe chở lễ vật từ Kinh thành gửi đến cho Cư Yên vương. Thắng Lý bắt đầu phi ngựa, theo sau là những người khác cùng hướng đến hoàng cung Cư Yên.
~~~~~~~~~~~~~~
Trong thư phòng ở phía đông, công chúa An Dĩnh Lỵ đang đi đi lại lại. Cái tên có một ý nghĩa sâu sắc thể hiện rõ nét tính cách của cô. Cô là một người phụ nữ yêu chuộng hòa bình, tốt bụng, thông minh và xinh đẹp nhất trong đế chế nhà Hán. Cô mặc một chiếc váy Hanfu màu trắng (mà người Hán thường mặc trong thời cổ đại) với những bông hoa màu đỏ trên đó. “Công chúa, xin mời ngồi. Hiện vẫn chưa xác định rõ có bất kỳ chiếu chỉ nào của Hoàng đế nhà Hán hay không.” Nữ hầu Chi nói.
“Vua và Hoàng hậu đến rồi.” Công chúa nghe thấy một người hậu ở bên ngoài nói vọng đến.
Chi cúi đầu khi vua Song Vương và Hoàng hậu bước vào phòng. “Đi đi ở đây có ta và Hoàng hậu được rồi.” Song Vương ra lệnh. Những người hầu rời khỏi phòng. “Phụ thân, mẫu thân” An Dĩnh Lỵ vừa đi về phía bọn họ vừa nói.
“Con nghe nói người đã đồng ý hôn sự, có thật không?” An Dĩnh Lỵ vẻ mặt lo lắng hỏi.
“Dĩnh Lỵ, ngồi đây.” Song Vương nói với công chúa và vỗ tay xuống giường. “Để cứu con dân, ta phải làm điều này. Để cứu vương quốc này, ta phải làm điều này. Quan trọng hơn, là để cứu con, ta phải làm điều này. Con có biết Thái tử đã gϊếŧ người ra sao không? Những vương quốc lân cận với chúng ta đều bị hắn tiêu diệt, hắn không chỉ gϊếŧ nhà vua mà còn gϊếŧ cả hậu duệ, phụ nữ ở đó. Hắn sẽ không tha cho bất cứ ai.” Song Vương nói mà nước mắt giàn giụa.
“Bệ hạ, làm sao có thể hy vọng hắn sẽ tha cho con chúng ta.” Hoàng hậu phàn nàn và ngồi bên cạnh công chúa. “Hắn là con người tàn nhẫn. Làm sao con ta có thể sống tốt ở nơi đó? Bệ hạ, ít nhất người cũng phải nghĩ cho con chúng ta không phải với tư cách một vị vua mà là với tư cách một người cha.” Song Vương hoàng hậu, Châu Mỹ, đứt quãng nói.
“Đại hoàng tử muốn cưới nữ nhi của ta, bởi vì hắn từng nhìn thấy con một lần, nhưng hắn đã có vợ, con gã cho hắn chỉ có thể làm thϊếp thất. Con lấy Thái tử ít nhất con cũng được làm chính thất. Dĩnh Lỵ, con cứ coi ta là một người cha độc ác tàn nhẫn đi nhưng tất cả ta làm đều vì muốn tốt cho con. Hoàng thượng cũng đã cam đoan với ta rằng họ sẽ chăm sóc con gái của chúng ta như con gái của họ. Hơn nữa, Hoàng thượng cũng muốn Dĩnh Lỵ gã cho Thái tử, liên minh này sẽ không cứu được người chết nhưng cũng dành cho con gái chúng ta sự tôn trọng mà con bé xứng đáng được hưởng.” Song Vương nói.
“Thái tử lạnh lùng sắt đá, điện hạ, thϊếp không thể để nữ nhi của chúng ta gả cho tên điên kia.” Hoàng hậu bày tỏ sự lo lắng của mình.
“Hoàng hậu, nếu Hán Văn Đế không tự mình cam đoan với ta, trẫm cũng sẽ không đồng ý. Tháng trước trẫm đã gặp người nói chuyện này. Hoàng thượng đã có lời, trẫm tin. Dĩnh Lỵ sẽ hạnh phúc ở đó.” Song Vương nói với phu nhân.
“Bệ hạ, nếu như hắn…” Hoàng hậu ngừng nói sau đó oà khóc. An Dĩnh Lỵ ôm mẹ vào lòng nói: “Con gái mẹ không ai có thể làm tổn thương, con là người đã luyện võ công, con tin tưởng phụ vương, mẫu hậu đừng khóc.” An Dĩnh Lỵ vừa trấn an mẫu hậu. Đẩy bà ra, Dĩnh Lỵ lau nước mắt trên má mẫu hậu.
“Con rất vui vì cuộc hôn nhân này sẽ cứu được nhiều sinh mạng. Con đã sẵn sàng để kết hôn với Thái tử.” Dĩnh Lỵ nói với một nụ cười nhỏ trên môi. “Nếu mọi thứ con hy sinh có thể đổi lại được hoà bình, con sẽ chấp nhận hy sinh mọi thứ.” Dĩnh Lỵ khẳng định.
Song Vương rơm rớm nước mắt khi hy sinh chính con gái mình vì tất cả những điều này. Nhưng khi Hán Văn Đế bảo đảm với ông về con gái và con dân, ông đã đồng ý ngay vì trong chiến dịch cuối cùng của Thái tử, các cung nữ đàn bà phụ nữ đều đã bị biến thành nô ɭệ và kỹ nữ. Song Vương không thể nhìn con gái, Hoàng hậu và những người phụ nữ khác bị biến thành nô ɭệ nên cho rằng liên minh hôn nhân là lựa chọn tốt nhất.
“Ta rất tự hào về con, con gái của ta. Hãy tha thứ cho ta vì không thể ngăn chặn tất cả những điều này. Ta có thể là một vị vua hèn nhát trong mắt mọi người bây giờ, nhưng đó là cách tốt nhất để thoát khỏi cuộc chiến tranh đẫm máu. Ta biết với tư cách là một vị vua lẽ ra ta nên tiến lên cùng với thanh kiếm chiến đấu trên chiến trường, nhưng nếu ta làm như vậy, ta biết sẽ không còn con dân nào của ta có thể sống sót. Sẽ tốt hơn nhiều nếu người con dân ta làm nô ɭệ chứ không phải chịu cái chết.” Song Vương nói.
An Dĩnh Lỵ gật đầu đồng tình. Chưa bao giờ cô nghĩ mình sẽ gả đến một nơi xa như vậy, nhưng tất cả đều là vì người dân Cư Yên của cô. Cha cô trông có vẻ bất lực vì ông đã hy sinh con gái mình cho tất cả những điều này.