Khi Kỳ Y tỉnh dậy liền phát hiện bản thân đang nằm ở bệnh viện, trên đầu cô còn quấn một vòng màu trắng chói mắt.
Lần này cô hoàn toàn không thể thay Tô Hóa nói dối được nữa rồi.
Cô len lén nhìn ba mẹ, quả nhiên, khuôn mặt họ hầm hầm giận dữ, gần như muốn ăn tươi nuốt sống tới nơi.
Ba mẹ cô đứng bên phía giường bên phải của cô, còn Tô Huân với Tô Hóa thì đứng ở phía bên trái.
Khi cô mở mắt ra, cô vừa kịp thời nghe thấy ba cô giận dữ nói: "Anh Huân, tôi tin tưởng con trai anh, cho con gái tôi theo học với nó. Nhưng giờ anh nhìn xem, nó làm con gái tôi thành ra cái gì rồi? Đến đầu cũng bị vỡ." Ông cố tình nhấn mạnh cụm từ "đến đầu cũng vỡ", rồi cười lạnh nói tiếp: "Tôi thật sự không biết, mối quan hệ này làm sao để có thể tiếp tục duy trì. Tôi sợ, không khéo có ngày mình phải nhặt xác con gái mình mất."
Hiện tại nếu cô làm lớn chuyện, mối quan hệ đính hôn giữa cô và Tô Hóa nhất định sẽ không còn.
Một khi cô không còn cái danh vị hôn thê từ bé này, cô sẽ không phải đυ.ng chạm tới nữ chính Lạc Lạc, cũng không có lý do gì để Tô Hóa phải gϊếŧ cô.
Hiện tại cô đã có thể tưởng tượng đến cảnh bản thân sống hạnh phúc sau này khi không có nữ chính, không có nam chính. Đặc biệt, không có nam phụ phản diện ngày ngày hăm he đe dọa gϊếŧ cô.
Trong lòng Kỳ Y lúc này, quả thật đã có chút lung lay.
Nhưng khi ánh mắt cô chạm tới Tô Hóa, cô liền không khỏi kinh ngạc.
Tô Hóa bình thường cứng đầu không bao giờ khóc, vậy mà hiện tại vành mắt đều đã hồng hồng. Hắn đứng yên lặng phía sau ba mình, mặc cho ba cô không ngừng chỉ trích cũng không lên tiếng biện hộ. Chỉ một mực đứng yên siết chặt tay mình.
Trong lòng cô lúc này thật sự có quá nhiều mâu thuẫn.
Nếu hiện tại kêu ba cô chấm dứt việc đính hôn, ba cô nhất định sẽ đồng ý. Nhưng những ngày qua luôn ở bên cạnh Tô Hóa, nói cô không có chút cảm tình nào với hắn đều là nói dối.
Nếu bây giờ chấm dứt, Tô Hóa sẽ cho rằng cô vì ghét hắn nên mới ra quyết định này. Nhưng sự thật cô không hề ghét hắn. Cô bị chính sự mâu thuẫn của bản thân làm cho nhức đầu.
Cô thật không hiểu nổi mình nữa rồi.
Mẹ cô là người đầu tiên phát hiện cô đã tỉnh lại. Bà vui mừng vội chạy tới bên giường, yêu thương xoa xoa đầu cô, giọng bà chứa đầy đau lòng hỏi: "Kỳ Y, còn đau không con?"
Kỳ Y thật thà gật đầu, quả thật còn rất đau.
Ba cô nhìn thấy, mùi thuốc súng trên người ông tỏa ra càng nồng nặc. Ba cô bình thường trầm tĩnh, nhưng một khi người nhà có chút tổn thương gì ông nhất định bùng phát đến mức không ai có thể cản nổi.
Tô Huân biết con trai mình đã làm sai, mắt thấy việc đính hôn cũng không thể duy trì, ông đành nói: "Mọi việc theo ý anh quyết định. Nếu anh không muốn, việc đính hôn của hai đứa nhỏ liền có thể bỏ." Hiện tại nếu ông ngoan cố đòi giữ mối quan hệ này, không khéo tình bạn lẫn việc hợp tác kinh doanh giữa hai người cũng đều bị ảnh hưởng.
Nghe thấy Tô Huân nói vậy, Kỳ Y rất là kinh ngạc. Cô quả thật không dám tin vào tai mình. Cô vẫn chưa làm gì hết, việc đính hôn giữa hai người cứ thế liền có thể bỏ?
Tô Hóa vẫn luôn im lặng đứng phía sau, đột ngột kéo ống quần ba mình. Hắn nhìn ba mình, giọng nói có chút uất ức: "Ba, con không muốn."
Nghe Tô Hóa nói không muốn, ba cô quả thật tức đến mức hồ đồ. Ông không kiêng dè gì mà nhìn đứa bé 5 tuổi là Tô Hóa, giọng đầy trào phúng: "Tô Hóa, nhóc còn dám nói không muốn? Không lẽ muốn cả mạng Kỳ Y thì nhóc mới vừa lòng?"
Thấy Vương Kiều Phong đang mất kiểm soát, ngay cả đứa nhóc không hiểu chuyện cũng bị ông lôi ra châm chọc. Tô Huân không vui bèn nhíu mi nhắc nhở: "Anh Phong, Tô Hóa dù gì cũng là con trai tôi. Anh nên bình tĩnh một chút."
Biết mình quả thật có chút quá đáng, Vương Kiều Phong bèn "hừ" một tiếng, sau đó liền đi đến bên giường Kỳ Y, quay mặt sang chỗ khác. Tỏ ý, hiện tại ông thật sự không muốn nhìn thấy Tô Hóa.
Kỳ Y nhìn một màn trước mắt mà sững sờ. Cô không ngờ mọi việc lại có thể làm ầm ĩ đến mức này.
Kỳ Y biết hiện tại ông rất giận, vì vậy bèn lên tiếng xoa dịu ông: "Ba, không phải hoàn toàn là lỗi của Tô Hóa. Là con không cẩn thận giẫm phải xô nên mới té."
Chung quy là số cô không may mắn nên mới xảy ra chuyện bể đầu đổ máu này.
Thấy ba cô có vẻ dịu dịu, cô lại tiếp: "Ba, con cũng không muốn xóa bỏ đính hôn với Tô Hóa."
Nếu thật sự bị xóa bỏ, sau này cô thật sự rất khó có thể đối diện với Tô Hóa. Hơn nữa, tất cả đều là người làm ăn kinh doanh, khó tránh khỏi việc sau này chạm mặt. Cho dù có thật sự xóa bỏ việc đính hôn, cô cũng không muốn diễn ra trong tình huống khó xử như vậy.
Sau khi cô nói xong, không ai tiếp tục lên tiếng. Cả căn phòng nhất thời chìm vào im lặng.
Một lúc sau, ba cô có vẻ như đã bình tĩnh lại, ông nhìn cô hỏi: "Con chắc chắn?"
Hẳn ý ông là việc đính hôn đi? Kỳ Y không chút suy nghĩ liền gật đầu.
Quyết định này cô rất chắc chắn.
Sự việc náo loạn một hồi rốt cuộc cũng được giải quyết. Mối quan hệ đính hôn giữa cô và Tô Hóa vẫn được giữ nguyên như cũ.
Buổi chiều, mọi người về hết, chỉ còn Tô Hóa ở lại với cô. Dáng vẻ Tô Hóa thấp thỏm, không biết nói gì, đều bị cô nhìn thấy.
Kỳ Y thấy Tô Hóa như vậy thì nổi máu chọc ghẹo hắn. Cô quay đầu sang hướng khác, giả vờ mặt lạnh "hừ" một tiếng.
Tô Hóa quả thật bị cô dọa đến, khẽ cầm tay áo cô kéo kéo, thấp giọng kêu: "Kỳ Y... "
Nhìn sắc mặt tội nghiệp của Tô Hóa, cô không nhịn được phụt cười một cái, sau đó thản nhiên nói: "Đùa Tô Hóa thôi."
Lúc này, tâm trạng Tô Hóa mới thả lỏng ra.
Kỳ Y lại tiếp: "Tô Hóa vẫn chưa nói cho Kỳ Y biết, rốt cuộc là ai đã đánh Tô Hóa bầm khắp người như vậy? Còn nữa, ba Tô Hóa biết không?"
Tô Hóa không ngờ cô té vỡ đầu vậy mà vẫn không quên vụ đó. Hắn có chút lưỡng lự, cuối cùng lên tiếng: "Là ông ngoại, ba Tô Hóa không biết."
Trong nguyên tác, tác giả có đề cập đến việc ông ngoại Tô Hóa không thích hắn. Lý do là vì mẹ Tô Hóa bỏ theo người đàn ông khác, khiến cho ông mất mặt, mà ông ngoại Tô Hóa lại rất coi trọng sĩ diện. Tô Hóa càng lớn lại càng có nét tương đồng giống mẹ, vì vậy, ông ngoại cũng càng ngày càng không thích hắn.
Cô cũng chỉ nghĩ là "không thích" đơn thuần chính là không muốn nhìn mặt. Cô không nghĩ đến, lão già đó lại có thể ra tay tàn nhẫn với hắn như vậy.
Thấy Kỳ Y im lặng không nói, Tô Hóa hốt hoảng giải thích: "Không phải Tô Hóa là đứa trẻ hư nên ông ngoại không thích. Vì vậy, Kỳ Y đừng ghét Tô Hóa."
Nghe Tô Hóa vội vã giải thích, Kỳ Y không khỏi ngẩn người. Một lúc sau, cô chầm chậm lên tiếng: "Kỳ Y không ghét Tô Hóa."
Suy nghĩ hiện tại của Tô Hóa quả thật vẫn còn rất đơn thuần. Dù cho hắn cố tỏ ra mình đã lớn thì bản thân vẫn chỉ là một đứa bé.
Tô Hóa hiện tại trước mắt cô so với nguyên tác tàn nhẫn, độc ác hoàn toàn chưa có nét tương đồng.
Có lẽ, Kỳ Y cô có thể ở bên cạnh Tô Hóa, từ từ giúp hắn tránh khỏi con đường đen tối mà tác giả đã định sẵn kia.