Dụ Dỗ Vai Ác Quay Đầu

Chương 8: Không Được Gần Bạn Nam Khác

Sau bữa hôm đó, Kỳ Y và Tô Hóa quả nhiên không thể ở trường cũ được nữa, hai người bọn họ phải chuyển trường khác.

Có một điều rất là vi diệu là, Kỳ Y và Tô Hóa gây việc lớn như thế, đánh bạn học đến mức nhập viện. Vậy mà khi cô về nhà, ba mẹ chỉ lo cô có bị ăn hϊếp hay không, còn việc con người ta bị thương tích đến mức nhập viện đến một tia quan tâm họ cũng lười quan tâm. Sau đó thu xếp ổn thỏa cho cô học trường khác.

Tô Hóa cũng không khác gì cô. Khi cô hỏi hắn về nhà có bị ba mắng không, hắn nhìn cô như thể nhìn thấy một đứa ngốc.

Từ lúc đấy cô mới biết, để có thể tạo ra nữ phụ cực phẩm cùng nam phụ phản diện hắc hóa thì đừng bao giờ yêu cầu sự bình thường từ gia đình.

Ở trường mới này, Tô Hóa ít gây chuyện hơn hẳn nhưng lại cực kỳ bám đuôi cô. Cô không biết là Tô Hóa cũng có thể bám người đến như vậy, cô trước giờ luôn nghĩ hắn là một người độc lai độc vãng, một mình một chỗ.

Hôm nay cô có tiết thể dục, mới sáng sớm cả lớp cô đều được tập trung tại sân trường.

Cô đang khởi động tay chân thì cảm giác sống lưng lành lạnh, cô rùng mình một cái, vội quay đầu tới chỗ không ngừng bắn sát khí tới.

Vừa quay đầu, cô phát hiện người làm cô rợn sống lưng hóa ra là Tô Hóa. Không biết hôm nay hắn bị cái gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ, từ sáng tới giờ hắn luôn nhìn cô chằm chằm như sói nhìn mồi.

Oan uổng quá, rõ ràng sáng giờ cô có làm gì chọc đến hắn đâu. Hơn nữa, cùng là con nít như cô, ánh mắt hắn sắc bén như vậy là để làm gì? Thật không khoa học mà.

Kỳ Y vờ như không thấy ánh mắt kia, trong lòng không ngừng thở dài.

"Kỳ Y, mình trả lại cậu tiền này. Cảm ơn." Một bạn học nhỏ chạy đến chỗ cô, đưa cho cô tiền sau đó chạy đi mất.

Thật ra chuyện này là, vài bữa trước bạn học nhỏ này quên mang theo đồ ăn sáng. Cô nghĩ rằng, trẻ con không nên để bụng đói, cho nên chia cho bạn nhỏ này một phần. Lúc đó cô có nói "Cứ ăn đi không cần trả lại".

Không ngờ, bạn học nhỏ đó quả thật thực không trả bánh lại, mà là đem tiền trả lại.

Lúc này cô mới nhớ, hình như Tô Hóa nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ từ lúc đó rồi thì phải.

Cái tên tiểu Tô Hóa này, rõ ràng bánh không ăn, vậy mà thấy cô đưa bánh cho bạn học nhỏ khác thì lại lườm cô như tội đồ vậy không biết.

Cả buổi học, cô bị lườm đến mức muốn thủng cả lưng, vì vậy giờ ra chơi cô cố tình tìm Tô Hóa để hỏi.

Cô nhìn hắn giả bộ đáng thương nói: "Tô Hóa, Kỳ Y đã làm gì khiến cho Tô Hóa giận sao?"

Tô Hóa nhìn cô, giọng rõ ràng giận dỗi nhưng lại nói: "Không có."

Không có mới lạ! Mặt hắn sưng sỉa như bánh bao nhúng nước thế kia mà còn bảo là không có.

Kỳ Y không tin, chớp mắt hỏi: "Thật không?"

Tô Hóa chân hắn đá đá xuống đất, kiên quyết không nói.

Tô Hóa không muốn nói, cô cũng không thể ép hắn. Kỳ Y cứ nghĩ cô vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ biết được lý do vì sao hôm nay hắn giận. Thế mà không ngờ, tới chiều cô liền biết.

Buổi chiều hôm đó, có một bạn học nhỏ dáng vẻ vội vã, bộ dáng giống như muốn nhanh nhanh về nhà. Bạn học nhỏ đó vô tình vấp cái ghế, té cái "uỳnh!"

Tiếng động lớn đến mức khiến cho Kỳ Y đứng bên cạnh cũng giật mình. Cô đánh mắt nhìn sang thì thấy đầu gối của bạn học nhỏ đó bị chảy máu.

Bạn học nhỏ đó không ngừng hít hà vì bị đau, cô thấy vậy liền lấy ra một miếng băng cá nhân dán giúp cậu nhóc.

Tại sao trong túi cô lại có sẵn băng cá nhân? Đó là vì từ lúc đi học lại, ở bên cạnh Tô Hóa không lúc nào là cô không bị thương. Về nhà, cô lại nói dối ba mẹ là do bất cẩn té. Vì vậy, mẹ bảo cô mang theo băng cá nhân để có cái mà dùng.

Bàn tay Kỳ Y vừa mới dán băng cá nhân xuống, cổ áo cô liền bị Tô Hóa nắm lấy lôi đi.

Cả đoạn đường đi, sắc mặt Tô Hóa không ngừng hầm hầm, tựa như ai lấy mất gì của hắn vậy. Tô Hóa không nói chuyện khiến cho cô không biết rốt cuộc hắn trở mặt là vì lý do gì.

Bị Tô Hóa lôi đến cổng trường, cổ áo Kỳ Y lúc này mới được buông ra.

Cô xoay người lại, nhìn hắn dò xét hỏi: "Tô Hóa, cậu giận?"

Tô Hóa vậy mà vẫn như cũ, vừa lườm cô vừa nói: "Không có."

Kỳ Y rốt cuộc cũng không chịu được nữa, cô buộc miệng nói: "Không tin."

Cô cứ nghĩ Tô Hóa sẽ tiếp tục chối, hoặc giận quá hóa giận mắng cô. Thật không ngờ, hắn lại đột ngột nhéo má cô, vẻ mặt không vui nói: "Kỳ Y ngốc!"

Kỳ Y bị nhéo má thì ngẩn người, cô còn đang không hiểu vì sao mình bị mắng ngốc thì Tô Hóa lại tiếp: "Kỳ Y là cô dâu nhỏ của Tô Hóa, Kỳ Y không được gần bạn nam khác."

Bạn nam khác?

Lúc này Kỳ Y rốt cuộc mới ý thức được, Tô Hóa từ qua giờ không ngừng lườm cô là vì lý do gì.

Qua lời Tô Hóa, Kỳ Y mới để ý, mấy bạn học nhỏ cô vô tình giúp toàn là nam. Bất quá, trong mắt cô, mấy bạn học nhỏ đều như nhau nên cô không quá để ý.

Không ngờ, Tô Hóa lại để ý.

Có lẽ, Tô Hóa một mình đã lâu, hiện tại lại có cô chơi cùng nên sinh ra tâm lý chiếm hữu, không muốn bị đoạt mất?

Kỳ Y để mặc bàn tay Tô Hóa vẫn còn đang ở trên má mình, cô cười tươi nói: "Được, Kỳ Y đáp ứng Tô Hóa, không gần bạn nam khác."

Tô Hóa nhìn nụ cười của cô có chút ngẩn người, vội buông mặt cô ra, xấu hổ quay mặt sang hướng khác.