Tan học, Tô Hóa đứng dậy nhưng không chạy về luôn như mọi khi. Hắn xoay người, từ trên cao nhìn xuống xem cô thu dọn mọi thứ.
Kỳ Y thấy khó hiểu, bèn hỏi: "Tô Hóa, có chuyện gì sao?"
Tô Hóa nhìn cô, nhàn nhạt nói: "Về cùng đi."
Kỳ Y thoáng sửng sốt, nhưng sau đó liền gật đầu.
Tô Hóa thông minh như vậy, hắn thấy cô lên bục sau đó giáo viên liền đổi đề tài. Chắc là cậu nhóc biết cô cầu xin cô giáo giúp hắn rồi.
Đề nghị về chung, có lẽ là muốn cảm ơn đi.
Tô Hóa mặc dù bên ngoài lạnh lẽo nhưng cô thấy, bên trong hắn chính là vẫn có sự ấm áp. Tô Hóa không muốn nói về mẹ hắn, cô cũng không muốn đề cập đến.
Kỳ Y cùng với Tô Hóa đi đến cổng trường thì thấy ba mẹ bọn họ vẫn chưa đến. Cô bèn kéo Tô Hóa ngồi xuống một bục gần đó đợi.
Bất chợt, người họ đợi vẫn chưa đến thì có một đứa nhóc đã chạy đến.
Cô còn đang băn khoăn không biết đứa nhóc này đứng trước mặt họ để làm gì thì đứa nhóc đột ngột chỉa mặt Tô Hóa mà gào lên: "Đồ không mẹ, đồ không mẹ!"
Kỳ Y nghe thấy thì giật mình. Đứa nhóc này, muốn chết sao?
Đứa nhóc này cô biết mặt, vì nó cùng lớp với cô và Tô Hóa, nhưng nó tên gì thì cô không nhớ.
Kỳ Y thấy sắc mặt Tô Hóa dường như không tốt, cô vội đứng bật dậy, lấy tay mình che đi cái miệng không ngừng bô bô kia. Cô hướng đứa nhóc mắng: "Này, bạn đừng nói bậy."
Bị cho là nói bậy, đứa nhóc tức giận, gạt phăng cánh tay của Kỳ Y, kiên định nói: "Mình không có nói bậy, nó đích thực là đứa không mẹ."
Cảm thấy chưa đủ, đứa nhóc lại hướng tiếp Tô Hóa mà gào: "Đồ không mẹ, đồ không mẹ!"
Thấy thái độ không có giáo dưỡng lại hung hăng của thằng nhóc, cô cũng thật hết cách. Con mèo còn bị Tô Hóa đâm cho chết ngay tại chỗ thế kia. Ở chỗ này, mặc dù không có vật sắc bén nguy hiểm nào, nhưng một khi Tô Hóa điên lên, cô không biết hắn có thể làm ra chuyện gì nữa đâu.
Kỳ Y chỉ còn cách, lần nữa lấy tay bịt miệng tên nhóc kia. Cô vừa bịt vừa kéo tên nhóc đó ra chỗ khác.
Đứa nhóc đó vậy mà lại gạt văng tay cô ra lần nữa, nhưng tay cô nắm nó lôi đi thì lại bị nó chủ động nắm lại. Cô từ lôi nó đi chuyển thành nó lôi cô đi, hơn nữa còn vừa lôi vừa hướng mặt cô hùng dũng nói: "Kỳ Y đừng chơi với nó, nó là đồ không mẹ, không đáng chơi."
Nghe lời này xong đôi chân cô liền đứng lại. Nếu bây giờ cô tiếp tục bước đi, không phải là thừa nhận lời đứa nhóc kia vừa nói sao. Thừa nhận rằng Tô Hóa là đồ không mẹ, không đáng chơi.
Đây là nỗi đau của Tô Hóa, cô không muốn đả kích hắn. Hơn nữa, việc hắn không có mẹ không phải là lỗi của hắn.
Thấy cô không đi, đứa nhóc kia nghi hoặc hỏi: "Kỳ Y, sao không đi?"
Kỳ Y mấp máy môi, cô chưa kịp nói thì bàn tay còn lại đã bị Tô Hóa tóm lấy. Hắn hướng đứa nhóc gằn từng chữ: "Buông, ra."
Sắc mặt Tô Hóa hiện tại vô cùng u ám, rõ ràng hắn đang cực kỳ giận dữ. Kỳ Y thấy tình thế không ổn, chủ động rút tay mình ra khỏi tay đứa nhóc kia, thuận tiện đẩy vai nó nói: "Cậu đi đi, mình ở lại với Tô Hóa, không đi."
Đứa nhóc kia vậy mà vẫn cố chấp nắm lấy tay cô, không sợ chết nói: "Cậu không được ở lại, đi với mình."
Nghe nó nói mà cô thiếu chút quỳ xuống van nài nó đi đi, tránh xa hai người bọn họ ra.
Tô Hóa nhìn thấy bàn tay đứa nhóc kia nắm lấy tay Kỳ Y, ánh mắt hắn lóe lên. Cô biết Tô Hóa định làm gì nhưng không kịp ngăn cản. Hắn cứ thế buông tay Kỳ Y ra, lao lên đấm túi bụi vào mặt đứa nhóc kia.
Tô Hóa hiện tại chỉ là một đứa bé, nhưng chính cô hiện tại cũng chỉ là một đứa bé. Cô muốn lao ra ngăn cản nhưng đều không được. Chẳng mấy chốc, đứa nhóc bị Tô Hóa đấm cho chảy máu mà khóc.
Kỳ Y hốt hoảng, vội nhìn xung quanh tìm người giúp. Nhưng xung quanh chỗ bọn họ đang đứng cô lại không thấy người lớn, trong lòng cô gấp đến mức cũng muốn khóc.
Đứa bé kia nếu để cho Tô Hóa đấm một lúc nữa, nhất định sẽ xảy ra án mạng. Trong lòng cô rối rắm, không biết phải làm sao. Cuối cùng, cô quyết định cắn răng liều mình nhào vào ngăn cản.
Cú đấm của Tô Hóa cứ thế trực tiếp đánh vào người cô. Mắt thấy mình đánh trúng cô, Tô Hóa liền khựng lại, ánh mắt chứa đầy sự giận dữ khẽ lay động.
"Đủ rồi, đừng đánh nữa" Thấy Tô Hóa dừng lại, cô chớp thời cơ chen vào giữa nhẹ giọng khuyên hắn.
Tô Hóa vậy mà không nghe, ngược lại giận dữ quát cô: "Tránh ra."
Kỳ Y kiên định lắc đầu.
Cô nghĩ rằng Tô Hóa có thể sẽ đánh luôn cô, nhưng nắm đấm kia thế mà lại không hạ xuống. Tô Hóa đứng dậy, bước lùi ra sau, ánh mắt giận dữ dần trở nên mơ hồ.
Kỳ Y thấy Tô Hóa có chỗ không đúng lắm, liền đứng dậy tiến về chỗ hắn. Cô lấy tay quơ quơ trước mặt hắn thì thấy không phản ứng, Tô Hóa hiện tại cứ như người mất hồn. Thấy kỳ lạ, Kỳ Y di chuyển tầm mắt nhìn theo hướng mà Tô Hóa đang nhìn.
Cách bọn họ một khoản không xa, cô thấy có hai người bước xuống xe hơi, một nam một nữ. Người nữ xinh đẹp, dịu dàng. Còn người nam kia cũng xinh đẹp không kém.
Nhưng trong hai bọn họ, cô lại chú ý tới người nữ nhiều hơn, bởi vì bà ta có vài nét tương đồng với Tô Hóa.
Không lẽ đây là mẹ Tô Hóa?
Nghĩ vậy, cô vội quay đầu lại nhìn hắn. Tô Hóa vẫn như cũ, không chút nhúc nhích, nhưng trong mắt hắn cô có thể cảm nhận được sự đau khổ đến nhường nào.
Sao lại không đau khổ khi mà hắn vừa bị bạn cùng lớp gọi là đồ không mẹ thì bà lại xuất hiện. Hơn nữa, bên cạnh họ còn có một đứa nhóc, đứa nhóc đó thoạt nhìn qua chỉ nhỏ hơn Tô Hóa một tuổi.
Cùng là con bà sinh ra, nhưng đứa nhóc kia lại được bà ôm vào lòng, được bà vuốt ve, được bà yêu thương. Trong khi đó, Tô Hóa lại chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn.
Tô Hóa nhìn bọn họ, ánh mắt chứa đầy sự đau buồn, đố kị cùng ghen ghét.
Trên đời này, luôn không có sự công bằng.
Rõ ràng Tô Hóa được định sẵn là nhân vật phản diện, sau này cô có thể sẽ chết dưới tay hắn. Nhưng khi nhìn sắc mặt Tô Hóa tệ đến thế, cô không còn nghĩ được nhiều như vậy. Cô vì hắn mà đau lòng, nếu cả cô cũng bỏ mặc hắn, có lẽ, hắn sẽ gục ngã mất.
Bàn tay nho nhỏ của cô nhẹ đưa lên, che đi tầm mắt của hắn. Cô nhìn hắn dịu dàng nói: "Đừng nhìn."
Không nhìn thì sẽ không đau.
Dưới lòng bàn tay nho nhỏ của cô, Kỳ Y cảm nhận được, từng giọt từng giọt nước âm ấm không ngừng chảy xuống. Đây là lần đầu tiên, Kỳ Y thấy Tô Hóa khóc. Cũng là lần đầu tiên, cô thay hắn mà đau lòng.
Chung quy, Tô Hóa vẫn chỉ là đứa bé mà thôi.