“Anh, anh không thể như vậy…”
Tay Chân Úc chống lên ngực Thẩm Thanh Hiên, muốn đẩy anh ra.
Cô rũ đôi mắt xuống, trong lòng hoảng loạn.
“Không thể như thế nào?”
Giọng nói của Thẩm Thanh Hiên trầm thấp giống như rượu ngon say lòng người, trải qua tối qua, anh đã chiêm ngưỡng vẻ đẹp của cô, cũng không tính buông tay.
“Em là vợ của anh.”
Chân Úc không nói chuyện nữa, bộ dáng ủy khuất.
Nếu là ngày thường, thấy bộ dáng này của Chân Úc, Thẩm Thanh Hiên nhất định sẽ dừng lại, nhưng bây giờ anh sẽ không làm như vậy.
Trên người Chân Úc có một lớp vỏ cứng rắn, cô trốn tránh ở bên trong, không phá vỡ lớp vỏ này, thì không thể chạm vào nội tâm mềm mại của cô.
“Đừng kháng cự, rất thoải mái, em sẽ thích.”
Thẩm Thanh Hiên nói xong một bàn tay tham nhập vào trong quần áo Chân Úc, tối qua anh phát hiện phía sau lưng là điểm mẫn cảm của Chân Úc.
Bàn tay to phủ lên tấm lưng tinh tế bóng loáng, nhẹ nhàng vuốt ve.
Chân Úc cắn môi cứng đờ lưng.
Tay Thẩm Thanh Hiên giống như có ma lực, làm sau lưng cô mảng lớn mảng lớn da thịt trở nên nóng bỏng.
Cảm giác mềm mại tê tê dại dại này quá tra tấn người, cô nhịn không được muốn phát ra tiếng rêи ɾỉ.
“Thẩm Thanh Hiên… Ưm…”
“Tiểu Úc, phóng nhẹ nhàng.”
Thẩm Thanh Hiên nhẫn nại dẫn đường cho Chân Úc.
Một tay âu yếm điểm mẫn cảm sau lưng Chân Úc, một tay phủ lên mềm mại trước ngực cô, đồng thời kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Ngay khi ngón tay anh kẹp lấy viên đầṳ ѵú run rẩy kia, mặt Chân Úc cực kỳ đỏ.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới Thẩm Thanh Hiên sẽ đùa bỡn thân thể cô như vậy.
Một năm qua, hai người đều tôn trọng nhau như khách.
Anh thân sĩ có chừng mực, ăn ý ngầm với cô.
Nhưng lúc này… Anh lại đánh vỡ sự ăn ý đó, trở nên hùng hổ doạ người, cũng không cho cô cơ hội đổi ý.
Cứ như vậy cường thế phá vỡ lớp vỏ bảo vệ của cô, bức cô phải trực diện đối mặt với những du͙© vọиɠ của mình.
Thẩm Thanh Hiên kẹp lấy đầṳ ѵú, ngón tay thoáng dùng sức nhắc kéo, một tiếng rêи ɾỉ đứt quãng thoát ra khỏi cổ họng Chân Úc.
“Đừng, đừng như vậy….”
Chân Úc vừa xấu hổ vừa không biết phải làm sao.
Tối hôm qua Thẩm Thanh Hiên nếm được ngon ngọt, căn bản không tính cứ như vậy buông tha cho Chân Úc.
Bàn tay vuốt ve sau lưng một đường hướng xuống phía dưới, Chân Úc mặc váy nửa người, vừa vặn thuận tiện cho động tác của anh.
Bàn tay to vuốt ve mông cô, sau đó đi vào bãi cỏ um tùm, ngón tay xẹt qua khe thịt, mang ra chất dịch trong suốt.
“Đừng… Nơi đó, nơi đó không thể…”
Anh, anh sao có thể làm vậy trước mặt cô, dưới tình trạng thanh tỉnh dùng ngón tay… Dùng ngón tay sờ nơi đó của cô.
Chân Úc giãy giụa muốn chạy trốn.
Thẩm Thanh Hiên ổn định thân thể của cô, khóe miệng cười đầy gợi cảm.
Đem ngón tay bị dâʍ ɖị©ɧ của cô làm cho ướt nhẹp kia lấy ra, quơ quơ trước mặt cô.
“Nhìn xem, phản ứng thân thể không lừa được người, em ướt rồi.”
Lúc này Chân Úc ngay cả lỗ tai và cổ đều đỏ bừng.
Ngượng ngùng không biết làm thế nào cho phải.
“Anh, Anh lưu manh!”
Đôi mắt ngấn nước của Chân Úc, giờ phút này chứa đầy nước mắt, giống như tiểu bạch thỏ bị khi dễ tràn đầy ủy khuất.
“Tiểu Úc, anh còn có thể lưu manh hơn nữa, em muốn thử hay không?”
Nói xong, Thẩm Thanh Hiên đem người chặn ngang bế lên, đi vào gian phòng nghỉ ngơi phía sau văn phòng.
Phong cách của phòng nghỉ ngơi rất giống với phòng ngủ ở chung cư, phong cách lãnh đạm, ba màu đen trắng xám, tinh xảo cao quý lại lạnh lùng.
Thẩm Thanh Hiên đặt Chân Úc lên trên giường, nhìn Chân Úc ngượng ngùng thu nhỏ thành một quả bóng, không khỏi khiến tâm tình của anh tốt hơn.
“Tối qua em uống say, nhất định không nhớ rõ nhiều chi tiết. A Úc, anh giúp em nhớ lại một chút.”