“Ô ô, bị căng đầy, quá trướng… Ô ô…”
Ăn nguyên một cây côn ŧᏂịŧ, Chân Úc có chút chịu không nổi, cô khó chịu lui thân thể về phía sau.
Thẩm Thanh Hiên bắt lấy eo cô, thẳng lưng đưa đẩy về phía trước, lại lần nữa thọc vào.
“Đau…”
Cô gái nhỏ uống say bất mãn mà oán giận cong cong môi, cau mày làm nũng.
Thẩm Thanh Hiên nhìn Chân Úc ngây thơ dưới thân, trong lòng liền rung động.
Khi cô uống say sao lại đáng yêu như vậy, khác hoàn toàn so với ngày thường.
Cô sẽ làm nũng, sẽ biểu đạt cảm xúc của mình.
Cô như vậy thật sống động lại mê người.
Chân Úc toát đầy mồ hôi, Thẩm Thanh Hiên vén sợi tóc dính trên mặt cô ra, khàn giọng hỏi: “Còn đau không?”
Chân Úc gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
Khuôn mặt nhỏ nhăn lại, cắn môi, bộ dáng ngây thơ, chọc người yêu thương.
“Ngoan, rất nhanh sẽ thoải mái.”
Thẩm Thanh Hiên bắt đầu thong thả luật động.
Hoa huyệt nhỏ hẹp gắt gao bao vây lấy anh, giống như có trăm ngàn cái miệng nhỏ hút cắn, loại tư vị này tuyệt không thể tả.
Không hề vận động hấp tấp cho xong việc như pít-tông, anh thực sự cảm nhận được cô đáp lại, cảm nhận được khát vọng của cô đối với anh.
Qυყ đầυ cực đại cọ xát nhục bích, đem tầng tầng nếp nhăn từng chút một làm phẳng.
Anh có tâm tư cố ý lấy lòng cô, dùng côn ŧᏂịŧ cực nóng ủi qua mỗi một chỗ trong mị thịt, tất cả đều dính nhiễm.
Thịt non trong âʍ đa͙σ, bị anh thao lộng nhũn ra phát run.
Kɧoáı ©ảʍ dày đặc không ngừng chồng chất, Thẩm Thanh Hiên dùng dục căn của mình kéo Chân Úc vào vực sâu du͙© vọиɠ.
Cảm nhận được xuân thủy bên trong tràn lan, động tác của Thẩm Thanh Hiên bắt đầu mãnh liệt hơn.
Anh bắt lấy hai chân Chân Úc không ngừng thao lộng.
Chân Úc sao có thể chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, ưm ư a a kêu lên không ngừng.
“Không, không cần… Không… Không được… ưm… ư… Ư a…”
Thẩm Thanh Hiên thao đỏ mắt, côn ŧᏂịŧ bị dâʍ ŧᏂủy̠ ấm áp làm ướt dính, rất không thoải mái.
Anh chưa từng có thể nghiệm mất hồn như vậy, sao có thể nguyện ý buông tha cơ hội khó có được này, hơn một năm nay thiếu đi kɧoáı ©ảʍ, giống như muốn đòi lại trong lần làʍ t̠ìиɦ này.
“Chân Úc, đây là em thiếu anh.”
“Em xem bộ dáng hiện tại của em có bao nhiêu dâʍ đãиɠ.”
Anh hung hăng va chạm vài cái, tinh hoàn đánh vào mông tạo ra tiếng bạch bạch.
Chân Úc bị đâm đến tiếng rêи ɾỉ trong cổ họng trở nên đứt quãng, khó chịu khóc lên.
“Khóc cái gì mà khóc, chảy nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ như vậy, không thoải mái sao?”
Đêm nay Thẩm Thanh Hiên không muốn buông tha cho Chân Úc, hiếm khi nhìn thấy một mặt khác của cô, cơ hội tốt như vậy, anh phải nắm chắc.
Anh khom lưng đem ngón tay duỗi vào trong miệng Chân Úc, côn ŧᏂịŧ phía dưới không ngừng thọc vào tiểu huyệt, phía trên ngón tay đùa bỡn đầu lưỡi Chân Úc.
Ngón tay bắt chước tư thế giao hoan thọc vào rút ra trong miệng Chân Úc, làm cho nước miếng của Chân Úc chảy ra, bộ dáng dâʍ đãиɠ.
“Tiểu tao hóa, thoải mái không?”
“Ô ô… Thoải mái…”
“Có muốn càng thoải mái hơn không?”
“Muốn…”
Nghe thấy câu trả lời này, Thẩm Thanh Hiên vừa lòng hôn lên trán Chân Úc.
“Cô gái ngoan, ông xã đây liền càng làm em thoải mái hơn.”
Anh đem nguyên cây côn ŧᏂịŧ rút ra, xoay người Chân Úc lại, nâng mông cô lên, côn ŧᏂịŧ lại lần nữa cắm vào.
Tư thế sau nhập thuận tiện cho động tác của anh, cũng có thể thao càng sâu hơn.
“Quá sâu… Ô ô… Sắp bị cắm hỏng rồi…”
“Thẩm Thanh Hiên…”
“Gọi ông xã!”
Thẩm Thanh Hiên dùng sức mạnh, xoa cánh mông Chân Úc liều mạng thao làm, thao đến da^ʍ thuỷ ở tiểu huyệt phun loạn.