Gian Thần Hắn Một Lòng Hướng Chết

Chương 1: Chỉ thường thôi

“Rầm” một tiếng, chén trà đột nhiên ngã trên mặt đất, nứt thành nhiều mảnh nhỏ, nước trà bên trong vẩy ra khắp nơi thấm ướt tấm thảm hoa lệ.

Lão thái giám hầu hạ bên cạnh thấy vậy trong lòng thấy sợ lộp bộp, chạy nhanh đến quỳ gối trên mặt đất, những thần tử khác cũng sôi nổi quỳ xuống, sợ bị vị đế vương hỉ nộ vô thường để ý.

Ngoài cửa sổ gió thổi vào Ngự Thư Phòng làm mùi Long Tiên Hương trở nên nồng hơn, mang theo vài phần thân thuộc của cái lạnh thấu xương.

Chỉ có một người như lan chi ngọc thụ, đứng giữa gió lạnh, khoát trên người một bộ cẩm y màu thiên thanh phát họa ra hết thân hình mảnh khảnh, da thịt gầy yếu, nhưng lại khí phách không thôi.

“Thỉnh bệ hạ ân chuẩn.” Giang Tẫn Đường thanh âm nhàn nhạt, tựa như châu lạc mâm ngọc, thập phần dễ nghe, nhưng lúc này mọi người ở Ngự Thư Phòng lại nghe như tiếng đòi mạng.

Ngồi ở bên trên ghế gỗ đàn Hoàng Đế mặt mài hung ác càng lúc càng lạnh, ngón tay gắt gao nắm lấy tấu chương trong tay tức cười: “Cửu Thiên Tuế mấy năm nay chẳng lẽ bị người khác phủng đến quá cao, liền quên đi bản thân là hoạn quan...Còn nghĩ muốn cưới vợ?!”

Mấy quan viên Nội Các nghe thấy nhanh chóng đem đầu rũ xuống thật sâu, hận không thể lấp kín lỗ tai chính mình, không dám nghe hai vị thần tiên đánh nhau.

“Thần nhiều năm qua một lòng vì nước, lòng son dạ sắt” Giang Tẫn Đường nhẹ giọng nói: “Chỉ là cưới vợ thôi, bệ hạ vì sao không đồng ý?”

Đương triều hoạn quan một tay che trời, nổi tiếng gian thần tiếng ác đồn xa, thế nhưng lại không biết xấu hổ nói chính mình “một lòng vì nước, lòng son dạ sắt”, nếu là tiên đế nghe thấy được lời này, có thể đội quan tài sống lại đề đao chém chết vị nịnh thần này mới yên ổn đầu thai.

Hiện tại Giang Tẫn Đường thế đại, Đông Xưởng cùng Cẩm Y Vệ đều là người của y. Hoàng Đế lạ như cánh chim chưa lớn, nếu là y muốn cưới người khác Tuyên Lan không đến mức tức giận, muốn cưới liền cưới, dù sao cũng chỉ là một nữ nhân thôi.

Nhưng cố tình người mà Giang Tẫn Đường muốn cưới lại là con gái duy nhất của Diêu Thụ.

Diêu Thụ là Lại Bộ Thượng Thư, trước đó không lâu mới bị giáng tội, ông ta bán quan bán tước, chiếm đoạt ruộng đất, Diêu phủ cũng phải chịu tội theo ông, nam đinh lưu đày, nữ quyến sung làm kỹ quan.

Đây là cọc án do Tuyên Lan tự mình chấp chính tới nay là án lớn nhất, làm rất tốt khiến cả triều văn võ đều vỗ tay tỏ ý vui mừng, nhưng chỉ có duy nhất Giang Đường Tẫn đưa ra ý muốn cưới nữ nhi Diêu Thụ làm vợ.

Đây chính là trực tiếp đánh vào mặt Hoàng Đế.

“Cửu Thiên Tuế muốn nữ nhân, kẻ nào cũng được.” Tuyên Lan lạnh lùng nói: “ Diêu thị là con gái tội thần, không xứng với thân phận của Cửu Thiên Tuế, nếu như Cửu Thiên Tuế thích trẫm sẽ lệnh người chọn vài nữ nhân vừa ý, đưa đến phủ Thiên Tuế.

Này đã là nhượng bộ hết mức, nhưng Giang Tẫn Đường thực sự không biết tốt xấu, khe khẽ thở dài: “...Biết làm sao bây giờ, thần chỉ thích mỗi Diêu tiểu thư, kinh hồng một mặt, rễ tình đậm sâu...”

Y nâng mắt lên nhìn Tuyên Lan: “Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước vu sơn bất thụy vân*, chỉ có Diêu tiểu thư, thần không nghĩ cưới người khác.”

*Ai từng ngắm biển xanh khó còn gì gọi là nước,trừ phi đã đến Vu Sơn nếu không chưa được gọi là nhìn thấy mây.( Ly Tư Kỳ Tứ, Nguyên Chẩn).

Tuyên Lan nâng mắt đánh giá gương mặt Giang Tẫn Đường.

Tên hoạn quan này lòng dạ đen tối nhưng lại có một gương mặt họa thủy, mặt mài đặc biệt xinh đẹp, tựa như Giang Nam quanh năm bao phủ mây khói, mưa phùn, thấp thoáng đào hạnh xuân hoa, câu hồn nhϊếp phách.

Tuyên Lan cảm thấy thật châm chọc, Giang Tẫn Đường người này làm nhiều chuyện ác như vậy, có tài có đức gì mà lại có được một bộ túi da* có một không hai trong thiên hạ.

*Vẻ bề ngoài.

Theo như lời đồn, Giang Tẫn Đường chính là dựa vào vẻ bề ngoài này, mới nhanh chóng đứng vững gót chân trong cung, đến được tiên đế sủng ái, phó thác quyền hành.

Tuyên Lan biết Giang Tẫn Đường chính là muốn bảo hộ Diêu thị, nhưng nghe thấy y nói những lời này, lòng ngực vẫn nhen nhóm lên một cỗ khí giận.

Kinh hồng một mặt...Rễ tình đậm sâu, a Giang Tẫn Đường kia có tiền vốn để thích cô nương sao.

Còn tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước vu sơn bất thị vân....Giang Tẫn Đường ngay cả nam nhân còn không phải, núi cao mây mưa chỉ có thể là vọng tưởng, như thế còn muốn cưới người khác.

“Cửu Thiên Tuế.” Tuyên Lan lên, từ trên cao nhìn xuống Giang Tẫn Đường: “Trẫm đã nói qua, nếu như người thích nữ nhân trẫm sẽ đưa cho ngươi, nhưng muốn Diêu thị thì không thể được.”

Tuyên Lan chỉ vừa mới 18 tuổi, nhưng uy nghiêm của bậc đế vương trên người không hề nhỏ, lúc lạnh mắt nói chuyện khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, lão thái giám bên cạnh chân đã bắt đầu rung lên, trong lòng không khỏi khẩn cầu Giang Tẫn Đường đừng tiếp lúc làm trái lời hoàng đế.

“Thần cũng nói qua” Giang Tẫn Đường không hề sợ hãi đáp lời, “Diêu tiểu thư không thể không cưới.”

Y kẽ rũ mi xuống, thanh âm trong trẻo: “Thỉnh bệ hạ thành toàn cho một lòng say mê này của thần.”

Tuyên Lan chịu đựng cảm giác xúc động muốn đập đồ vật trên tay, mu bàn tay đều nổi lên gân xanh.

Lúc này, vẫn luôn làm chim cút cúi đầu Nội Các thủ phụ Cố Chi Viêm rốt cuộc cũng lên tiếng: “Bệ hạ.”

Tuyên Lan đè xuống tâm tình: “Thủ phụ có chuyện muốn nói?”

Cố Chi Viêm thấp giọng nói: “Bệ hạ, năm đó trước khi tiên đế băng hà, đã đem ngài phó thác vào tay Cửu Thiên Tuế, nhiều năm như thế Cửu Thiên Tuế vẫn luôn hết sức hết lòng vì bệ hạ phân ưu, hiện giờ thiên hạ trời yên biển lặng, Cửu Thiên Tuế cũng có đại công lao, bất quá chỉ muốn cưới một nữ nhi tội thần, bệ hạ hà tất phải trách móc nặng nề!”

Cố Chi Viêm trong triều đình nổi tiếng cáo già, lời này bên ngoài nghe như dang nịnh hót Giang Tẫn Đường, nhưng thực chất là đang nhắc nhở Tuyên Lan. Hiện giờ Giang Tấn Đường quyền khuynh triều dã, lại tính tình bất thường, nếu không thuận theo tâm ý y, y có thể náo ra chuyện cũng là điều bình thường.

Giang Tẫn Đường có sự kiêu ngạo của quyền thế, nhưng bậc đế vương vẫn còn chưa có thể thu hồi quyền lực của y.

Ngự Thư Phòng im lặng đến mức có thể nghe tiếng kim rơi, Tuyên Lan sắc mặt đã âm trầm tới cực điểm, thật lâu sau lại khẽ cười một tiếng: “Thủ phụ nói đúng, Cửu Thiên Tuế mấy năm nay đối với trẫm ân cần dạy dỗ, xử lý triều chính đến mất ăn mất ngủ, bất quá chỉ là một nữ nhi của tội thần, nếu ái khanh muốn, trẫm sẽ ban nàng cho ngươi.”

Nghe thấy lời này những người ở đây đều nhẹ nhàng thở ra.

Vẫn như quá khứ vô số lần, hoàng đế vẫn là nhượng bộ.

Trong trận tranh phong này mặt dù chiếm hết ưu thế nhưng Giang Tẫn Đường vẫn cử chỉ thản nhiên, nhàn nhạt cảm tạ long ân, tựa hồ không hể để ý đến lửa giận của hoàng đế, còn muốn thêm dầu vào lửa: “Diêu Thụ vào ngục thần liền không thể làm hôn sự, bệ hạ cứ đem Diêu thị đến phủ thần là được.”

Tuyên Lan chậm rãi đi đến bên cạnh Giang Tẫn Đường, khẽ đưa mắt nhìn người này như xương cốt tựa như tuyết mai, thanh thanh lãnh lãnh, gương mặt vừa lạnh lùng lại diễm lệ có thể ví như kiều diễm tựa xuân hoa.

Tuyết Lan nheo đôi mắt lại, cười khẽ: “Cửu Thiên Tuế đã để ý đến Diêu thị như thế hôn sự này làm sao có thể không làm? Cũng không thể ủy khuất người trong lòng của Cửu Thiên Tuế...Việc hôn nhân này, trẫm sẽ tự mình xử lý.”

Giang Tẫn Đường nhăn mày, vừa muốn nói gì đó, Cố Chi Viêm đã lớn tiếng nói: “Tạ bệ hạ long ân!”

Giang Tẫn Đường: “...”

Lão già Cố Chi Viêm này đúng là ba phải thật!

Y vốn không thèm để ý đến việc hôn nhân này, cũng chưa từng gặp qua Diêu thị, chuyện hôm nay chẳng qua là muốn báo đáp lại ân tình của Diêu Thụ năm xưa mà thôi.

Vì thế y liền hạ mắt chấp tay, nói cho có lệ: “Tạ bệ hạ long ân.”

Đôi mắt của Hoàng Đế như dã lang hùng ưng nhìn chằm chằm vào Giang Tẫn Đường, tựa hồ muôn dùng ánh mắt này đem lột sạch Giang Tẫn Đường , trong lòng chậm rãi dấy lên một ngọn lửa đen tối dường như đang cháy lên nhen nhóm, thanh âm lại nhu hòa: “Ái khanh yên tâm, trẫm nhất định sẽ đem việc hôn nhân này lo liệu thật tốt, không phụ một tấm chân tình của ái khanh.”

Giang Tẫn Đường ngước mắt lên mắt đối mắt đánh giá Tuyên Lan, lúc này mới chợt phát hiện con sói con trước mắt này bất tri bất giác đã khác xa so với quá khứ, đã lên lên cao hơn cả y một cái đầu.

Y bất động thanh sắc lui về sau hai bước, “tạ bệ hạ long ân.”

Trong nháy mắt kia, ngoài cửa sổ một trận gió thối tới, mùi hương hoa nhàn nhạt trên người Giang Tẫn Đường bay tới chóp mũi Tuyên Lan, làm hắn hơi nhíu mày.

Đúng là cái hoạn quan, còn dùng huân hương có mùi hoa của nữ nhân.

Hắn phất ống tay áo: “Chư vị ái khanh nếu không còn việc gì thì lui ra đi.”

Giang Tẫn Đường mới vừa bước ra khỏi Ngự Thư Phòng, đã bị gió lạnh thổi đến run người, tùy tùng Sơn Nguyệt thấy thế chạy nhanh đến khoác thêm áo choàng cho y, áo choàng lông hồ ly ấm áp lại thêm lò sửa ấm nóng được ôm trong tay Giang Tẫn Đường lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Cố Chi Viêm cũng từ bên trong bước ra tới, bước chân chậm lại, nói “Cửu Thiên Tuế hà tất phải chọc cho bệ hạ không thoải mái.”

Giang Tẫn Đường hơi mỉm cười, như ánh mặt trời tuyệt sắc đến kinh người: “Thủ phủ. đại nhân, con người ta tội ác chồng chất, ta không thoải mái thì liền thích để người khác không thoải mái như ta.”

Cố Chi Viêm dường như muốm nói cái gì, cuối cùng vẫn không dám nói, lắc đầu: “Trên đường nhiều tuyết, Cửu Thiên Tuế đi đường cẩn thận.”

“Đa tạ thủ phụ đại nhân nhắc nhở.”

Sơn Nguyệt nhìn đến sắc mặt tái nhợt của Giang Tẫn Đường, lo lắng hỏi: “Chủ tử, về thôi?”

“Ân” Giang Tẫn Đường vừa mới gật đầu, liền nghe bên trong Ngự Thư Phòng truyền đến một trận đổ vỡ, còn kèm theo âm thanh run sợ của Vương Lai Phúc: “Bệ hạ...Bệ hạ ngài đừng tức giận tổn hại thân thể! Người phải bảo trọng long thể a...”

Sơn Nguyệt bung dù giấy ra che, Giang Tẫn Nguyệt rũ mắt đi xuống đi xuống bậc thang, Sơn Nguyệt nói: “Chủ tử, ngài lại chọc bệ hạ không thoải mái sao?”

Bông tuyết đua nhau rơi xuống, che kín đi dấu chân của những người đi trước , Giang Tẫn Đường không mấy để tâm thanh âm rờ rạc: “Hắn thấy ta liền cảm thấy không thoải mái, ta cũng không có biện pháp.”

Sơn Nguyệt do dự một chút vẫn là nói ra: “Chủ tử, nay đã không thể so sánh với khi xưa, giống như ngài nói, bệ hạ hiện tại như dã lang trong rừng(*), không phải là kim mã ngọc cẩu(**), một ngày nào đó có thể hạ sát thủ với người.

(*) sói trong rừng...

(**) cuộc sống sang trọng.

“ Chỉ sợ ta đợi không được đến ngày cánh chim của hắn cường đại.” Giang Tẫn Đường che miệng nhẹ nhàng ho hai tiếng, tuyết trắng tựa như băng khẽ chạm vào ngón tay ngọc nhiễm đầy sắc đỏ, máu đỏ khẽ chạy dọc theo từng khớp xương ngón tay rồi nhỏ giọt lên nền tuyết trắng.

“Chủ tử...” Sơn Nguyệt cả kinh gọi.

“Không có gì.” Giang Tẫn Đường mặt vô biểu tình nhìn khăn tay nhiễm đỏ màu máu mỉm cười nói: “Ta không thoải mái, Tuyên Lan cũng đừng hòng được sống thoải mái, khi ta còn sống phải tìm cho hắn nhiều việc để làm, nếu không ta nhiều năm chịu khổ như vậy phải đi tìm ai đòi đây?”

Sơn Nguyệt đôi môi run rẩy, đôi mắt đau xót: “Chủ tử...”

“Ta còn chưa chết, đừng khóc tang.” Giang Tẫn Đường nhìn tuyết rơi ngập trời, giọng nói bình tĩnh: “Chờ khi ta chết lại khóc cũng không muộn.”

.......

Diêu Xuân Huy bị nhốt ở đại lao của Hình Bộ, một đám nữ quyến không ngừng khóc lóc, nhưng chỉ có nàng là không khóc.

Nàng đã có chút chết lặng.

“Huy nhi a...” Diêu phu nhân nắm lấy cánh tay nữ nhi, trên mặt đều là nước mắt: “Người còn nhỏ như vậy, vẫn chưa gả chồng, như thế nào liền...Như thế nào lại rơi vào kết cục như thế!”

“Đều là tại cha ngươi! Đều tại ông ấy liên lụy hai người chúng ta...” Diêu phu nhân nức nở vừa khóc vừa nói: “Hăn bên ngoài dưỡng biết bao nhiêu là nữ nhân, chưa từng có một ngày cho ta sắc mặt tốt, dựa vào cái gì chúng ta phải chịu khổ vì bị hắn liên lụy?! Ta dù là có vào âm ty địa ngục, cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.

“Loảng xoảng” cai ngục vỗ vỗ cửa lao, quát lớn: “Đừng khóc!”

Diêu phu nhân sợ hãi lập tức im miệng.

Cai ngục nói: “Có quý nhân muốn đến, các người nếu không muốn chết thì lập tức im miệng lại, nếu không thì liền không chỉ xung làm kỹ quan thôi đâu, đã biết rõ chưa?!”

Chúng nữ quyến nghe vậy sợ hãi gật đầu, sợ mất đi tính mạnh.

Diêu Xuân Huy lại có chút nghi hoặc.

Cha đã vào ngục, nhưng bằng hữu, đồng liêu ngàu xưa đều sợ không thể trốn ra xa, sẽ là vị quý nhân nào đến xem các nàng đây?

Diêu Xuân Huy đang suy nghĩ, chợt nghe thấy một loại tiếng bước chân hướng các nàng đi tới.

Dẫn đầu là một người thân mặc huyền y, bên trên thuê hoa văn kim tuyến phức tạp, cùng nơi nhà tù tối tăm này không hợp nhau tí nào.

Người tới mài dày mi đậm, mắt tựa hàn tinh, sống mũi cao thẳng cắt ngang khuôn mặt, ngũ quan so với người thường thâm thúy hơn vài phần, rõ ràng là một thiếu niên vô cùng tuấn tú.

Thiếu niên từ trên cao nhìn xuống nàng một hồi lâu mới xuy một tiếng: “Còn tưởng rằng người Giang Tẫn Đường coi trọng là tuyệt thế mỹ nhân gì, cũng chỉ thường thôi.”