Sổ Tay Chạy Nạn Sinh Tồn

Chương 39

Sùng Văn thuật lại cho Vương Bảo Hưng tất cả những cảnh tượng hắn nhìn thấy ở thôn Liễu Kiều, nghe xong Vương Bảo Hưng cũng bị dọa cho nhảy dựng lên.

Đa số người dân thôn Liễu Kiều đều là họ Liễu, tình hình cũng giống thôn Vương Gia bọn họ, phần lớn những người cùng họ đều có quan hệ họ hàng gần hoặc xa, chỉ có số ít những người còn lại là khác họ, vậy nên rất khó để đoàn kết lại với nhau như những họ lớn.

Hơn nữa vị đại phu họ Tiền ở thôn Liễu Kiều kia lại chỉ là một hộ gia đình nhỏ.

Nhà ông ta có ba mẫu đất, hơn nữa làng trên xóm dưới đều dựa chỉ có thể đến chỗ ông ta khám bệnh, mặc dù cũng không được coi là quá giàu sang, nhưng chắc cũng không lo lắng về khoản ăn uống.

Khi giá lương thực vừa mới tăng lên, lúc ấy Tiền đại phu đã tích trữ đủ lương thực cho cả gia đình mình, thời gian ông ta mua lương thực còn sớm hơn Mộc Cẩn cả nửa tháng.

Sau khi nạn đói ập đến, cả thôn đều không có cơm ăn, nhưng cả nhà Tiền đại phu vẫn mặt mũi hồng hào, liếc mắt một cái là nhìn ra được trong nhà có lương thực, lúc đầu những người dân trong thôn đói tới mức không chịu nổi chỉ đi xin một bát cơm, nhưng sau đó lại bắt đầu cướp thẳng tay.

Trước khi xuyên qua đây, có lẽ Mộc Cẩn vẫn còn nghi ngờ làm thế nào để nhìn ra được có cơm ăn hay không từ trên nét mặt.

Nhưng trên thực tế lại thật sự có thể.

Không nói đến ăn đất Quan m thì bụng sẽ phình lên, nhưng liếc mắt một cái là có thể nhận biết được người nào được ăn lương thực và người nào phải ăn cỏ ăn rễ cây. Những người ăn cỏ ăn cây, sắc mặt đều sẽ trở nên vàng vọt, thậm chí là xám như tro, nhưng còn những người ăn thức ăn lương thực thì sẽ hồng hào bình thường hơn.

Những người cướp lương thực đều là những người của tộc Liễu thị, bởi vì gia tộc đông, có thế lực lớn, thế nên cả nhà Tiền đại phu không thể giành lại được, chỉ có thể trơ mắt nhìn kho lương thực nhà mình bị cướp sạch hết.

Nói là kho lương thực, nhưng thật ra bên trong cũng chỉ có không đến một ngàn cân lương thực, miễn cưỡng cũng chỉ đủ cho một nhà dùng mà thôi.

Người dân của thôn Liễu Kiều nhiều gấp đôi so với thôn Vương Gia, vậy nên số lương thực đó hoàn toàn không đủ chia cho cả thôn đó.

Cũng vì điều này, cả gia đình Tiền đại phu hoàn toàn mất đi chỗ dựa để sống sót.

Ban đầu còn ổn, bọn họ còn có thể tìm được cỏ hay vỏ cây để ăn, sau đó thậm chí còn lấy thuốc ở trong nhà nghiền nhỏ hoặc nấu lên để ăn.

Nhưng cuối cùng vợ chồng Tiền đại phu cũng chết đói sau hơn một tháng đau khổ vật lộn với tình trạng không có thức ăn.

Đứa con trai duy nhất của bọn họ nén đau thương chôn cất cho hai vợ chồng họ, thật ra cũng chỉ là đào một cái hố rồi chôn xuống thôi, hiện tại nhà hắn còn chẳng có tiền để mua quan tài.

Nhưng ai ngờ những kẻ gϊếŧ người ở thôn Liễu Kiều kia vẫn còn không chịu buông tha cho nhà hắn.

Mấy tên khốn nạn kia đã thực sự lợi dụng lúc thi thể của hai vợ chồng Tiền đại phu còn chưa bị thối rữa, nửa đêm đã đào mộ của hai người họ lên.