Sổ Tay Chạy Nạn Sinh Tồn

Chương 13

Vương Sùng Võ kém hơn nguyên thân hai tuổi, năm nay vừa tròn 15 tuổi, bởi vì rất ham chơi nên thường đến trêu chọc cặp song sinh, Mộc Cẩn dần dần quen thân hơn.

Nếu có việc thì đầu tiên sẽ tìm đến Vương Sùng Võ.

Đoán chừng nguyên thân thêu thùa không được tốt lắm, Vương Lý thị biết nàng đã mua nhiều vải bông, sợ nàng sẽ lãng phí đồ tốt, không nói lời nào liền lập tức lấy đi mất

"Đồ tốt đều bị con lãng phí. Nương đến để may quần bông áo bông cho Cát Tường và Như Ý, con ở bên cạnh giúp nương một tay."

Mộc Cẩn trước đây chỉ có thể khâu một chiếc cúc áo, làm quần áo thì chưa từng làm qua, nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm.

Vương Lý thị cầm châm tuyến lên, Mộc Cẩn ở cùng giúp đỡ.

Hai mẹ con trong ba ngày đã hợp sức may một bộ bông quần và áo bông cho Cát Tường và Như Ý, mặc dù Mộc Cẩn chỉ là người phụ giúp một tay, nhưng khi nhìn thấy thành quả lao động của mình, cũng đã rất mãn nguyện rồi.

Vương Lý thị đặt quần áo lên trên giường, nhìn thấy hai bao vải bông lớn, phàn nàn nói: “Con mua nhiều như vậy để làm gì, bây giờ đang có thiên tai, bên ngoài cái gì cũng đắt, sẽ rất lãng phí bạc đó.”

“Nương lại làm cho con một chiếc chăn bông đi, cứ làm to hơn một chút, dài hơn một chút, sau khi sinh con luôn cảm thấy trong người lạnh lẽo.”

Vương Lý thị nghe vậy, quả nhiên không còn lải nhải nữa, yên tâm đi may chăn bông.

Nhưng rốt cuộc, vẫn không yên tâm mà hỏi Mộc Cẩn: “Con mới một lúc đã tiêu nhiều bạc đến như vậy, trong tay còn đủ tiền dùng không?”

Sau khi Thiên Tứ bị thương, mua thuốc ở đại phu Quang Diên tốn hết mấy chục lượng bạc, tang lễ lại tốn thêm một mớ bạc, Mộc Cẩn còn tốn thêm rất nhiều bạc mua lương thực, Vương Lý thị là lo lắng trong tay nàng hết bạc không đủ để dùng.

Nếu như nói vẫn còn rất nhiều tiền, Vương Lý thị đoán chừng sẽ nghi ngờ nguồn gốc số tiền mà nàng có.

Dù sao, cho dù bà không biết tình huống cụ thể sau khi con gái lấy chồng sẽ ra sao, nhưng Hứa gia cũng không được coi là đại phú đại quý, bà cũng có thể đại khái đoán được gia đình có bao nhiêu bạc.

Mộc Cẩn ngập ngừng nói: “Tiền tuy là không nhiều, nhưng vẫn có thể đủ nuôi ba miệng ăn chúng con, nương đừng quá lo lắng.”

Mộc Cẩn mua vải nhiều, quần áo trẻ con lại dùng không được bao nhiêu, thật ra ngay cả khi làm nhiều thêm một tấm chăn, vẫn còn dư lại không ít.

Mộc Cẩn để lại vài thước vải cho Vương Lý thị may một bộ quần áo.

Vương Lý thị một lòng vì con gái mà tiết kiệm tiền: "Nương không thiếu quần áo để mặc, con tự làm cho mình được rồi.”

Mộc Cẩn nói với bà đã giữ lại vải vóc cho mình, Vương Lý thị mới nhận về.

Tuy là trong nhà có rất nhiều đất đai, trước đây khi mưa thuận gió hòa, trong nhà ngoại trừ chi tiêu hằng ngày của mỗi người vẫn còn có thể bán được không ít bạc từ lương thực thừa lại, nhưng sinh hoạt của Vương Lý thị thật sự rất tằn tiện, một lòng suy nghĩ về việc tiết kiệm tiền tiếp tục mua đất đai, bản thân ngoại trừ một bộ quần áo để ra ngoài gặp khách vẫn được tính là có thể diện ra, thì cũng không còn cái gì khác.