Sổ Tay Chạy Nạn Sinh Tồn

Chương 11

Mộc Cẩn giải thích nói: “Trong nhà hết lương thực rồi, nên ta mua trước thôi.”

Lang Đầu và Hữu Lương đều là người thôn Lý Gia, nhà bọn họ ít đất, nhờ vào Vương gia làm đầy tớ mới có thể ấm no. Còn thôn bọn họ có hơi ít đất lại không có kế sinh nhai khác, chỉ có thể chịu đói.

Thôn Lý Gia mùa đông đã có người vì thiếu lương thực mà chết đói, vậy nên các nhà giàu có vì tiết kiệm thức ăn, sa thải rất nhiều đầy tớ, có thể ra ngoài làm người ở, trong nhà đều không có mấy phần đất, những thứ chờ đợi họ tiếp theo chỉ còn lại cái chết.

May mà Vương Bảo Sơn phúc hậu, vẫn như trước kia ra lương thực mướn họ làm công, nếu không thì họ với người nhà thật sự không còn lối thoát nào khác.

Vậy nên họ ngày càng kiên định phải làm việc nhiều hơn ít nói chuyện lại.

Bởi vì lương thực quá nhiều, vốn dĩ nồi niêu xoong chảo còn vài đồ dùng trong nhà đều đã được đặt xong trên xe bỏ, không có cách nào chỉ đành dỡ xuống, bọn họ hợp lực bỏ lương thực lên xe bò, còn cột bông vải lên mặt cao nhất rồi mới nghỉ ngơi một chút.

Phòng khi ở huyện thành đi học là Hứa Thiên Tứ thuê, tiền thuê đưa một lần hết một năm, vẫn còn ba tháng mới đến hạn, Mộc Cẩn cũng không định quay về đây, bao giao với chủ nhà xong thì rời đi.

Thoáng thấy chủ nhà một mặt thương xót nhìn nàng, Mộc Cẩn hiểu đối phương đang tội nghiệp nàng tuổi còn trẻ đã ở góa.

Lại vẫn cảm thấy sởn da gà, cuối cùng chịu đựng không được tự nhiên vội vàng cáo từ.

Trước khi vẫn là có Hữu Lương nhắc nhở, Mộc Cẩn mới nhớ lại mình chưa mua vải, liền vội vã đi đến tiệm vải.

Ba trăm lượng bạc bán ngọc trai, bây giờ vẫn còn hai trăm hai mươi hai lượng.

Mặc kệ lương thực hay bông vải, giá tiền đều cao hơn trước kia rất nhiều, Mộc Cẩn mua những thứ này phải đắt hơn trước kia mấy chục lượng bạc.

Vừa nghĩ đến đây thì nàng đã thấy đau nhức cả người.

Trên đường Lang Đầu Hữu Lương cực kỳ cảnh giác, luôn lo lắng có người chặn lương thực của họ, đợi đến khi về tới thôn Vương gia mới yên tâm.

Lúc đến nhà, Vương Bảo Sơn cùng với Vương Lý thị đều ngạc nhiên, nhao nhao hỏi nàng sao lại đột nhiên mua về nhiều lương thực như thế.

Dù sao khi Mộc Cẩn đi chỉ nói muốn dọn dẹp đồ của Hứa Thiên Tứ để lại thôi.

Vương Bảo Sơn vừa dỡ đồ trên xe bò xuống, vừa đau lòng than phiền: “Mộc Cẩn, chúng ta là gia đình nông dân, vụ mùa trên ruộng còn có một tháng nữa là có thể thu hoạch, sao con tiêu tiền không đáng để mua lương thực...”

Bọn họ trước kia đều là bán lương thực ra bên ngoài.

Chỉ có năm trước vì không thu hoạch được bao nhiêu, chỉ đủ nộp thuế và để mình ăn nên mới không bán ra ngoài.

“Cha, nương, mấy năm nay hoặc là hạn hán hoặc là ngập lụt, hôm nay con đi huyện thành còn nghe nói có vài nhà sớm đã chạy nạn đi nơi khác, khi Thiên Tứ còn sống đã từng nói với con, chuyện xảy ra mấy năm nay e rằng là điềm xấu, chúng ta nên sớm chuẩn bị. Bên ngoài trộm cướp chiến tranh rộng khắp, đợi khi không còn lương thực lại đi mua, thì thật sự không kịp nữa.”

Nếu Mộc Cẩn tự nói những lời này, họ không nhất định sẽ không tin.