…
Từ bên trong vọng ra tiếng: “Vào đi.”
Dana thuận theo cứ thế mở cửa tiến vào.
Bên trong phòng vậy mà còn khá đầy đủ người đâu.
Cả nhà cô không thiếu ai.
Đúng rồi còn có thêm một thành viên nhỏ đâu.
Dana thầm nghĩ trong lòng: “Không phải nói động khí sao, giờ sinh luôn.”
Dana: “Bố có chuyện gì mọi người lại cứ rần rần gọi con tới?”
Bố cô hơi nhíu mày lại khi nghe cô hỏi.
Nhưng mẹ của Jia đã nhanh chóng nói: “Jia là em gái con dù có chuyện gì đi nữa nó sảy ra chuyện không phải con nên đến xem nó hay sao?”
Dana: “Ồ? Chuyện kì lạ nha, bà nói chuyện đó mà không ngượng miệng luôn, ai chẳng biết mối quan hệ giữa chúng ta như nào, còn thiếu mỗi chuyện bắt loa mà nói rõ thôi đó, chứ báo nào mà mấy năm trước chẳng đưa.”
Đúng vậy, sau khi cô ly hôn, David cùng Jia kết hôn đã rần rộn một thời.
Dù sao thì anh rể cũ kết hôn với em gái vợ đâu.
Mà chuyện cô ly hôn do David nɠɵạı ŧìиɧ với Jia cũng chẳng cố tình che dấu.
Mà che chi nổi với cái miệng của mấy người giúp việc của gia đình cô.
…
Mà nhà báo lanh lẹ lắm.
Chứ chẳng đùa.
Khách sáo hai ba câu, lại thêm chút quà bánh tám ngẫu.
Chậc sợ rằng chuyện nhà cô hôm nào đó ăn gà rồi do mua phải gà bệnh mà cùng nhau vô viện họ điều biết đó chứ.
…
Mẹ Jia bị cô nói cho á khẩu.
Lúc này bố cô lên tiếng: “Đủ rồi, đây là bệnh viện.”
Dana nhún nhún vai không nói gì nữa.
Sau đó ông nói tiếp: “Jia sinh non, cơ thể rất yếu, nên thành ra chuyện con kết hôn lùi lại đi.”
Dana nhìn ông một cách khó hiểu cách nói chuyện này là sao.
Jia khỏe hay không khỏe liên quan méo gì đến chuyện cô kết hôn mà phải lùi.
Dana: “Bố, người đây là bị mẹ con Jia hợp lực ăn mất não sao?”
Bố: “Hỗn trướng, sao mày có thể nói như vậy…”
Mẹ cô cũng chêm lời: “Con sao lại nói vậy.”
Dana: “Nếu không sao có thể nói ra chuyện đó, hôn lễ của con lùi lại chỉ vì Jia? Bố mẹ hai người cùng nhau điên rồi hay thế giới này hỏng rồi. Còn nữa đám cưới của con, con có nói sẽ mời bọn họ sao? Chậc còn nhớ lần trước đâu, rõ ràng không ai bảo họ tới cuối cùng cũng thầm lặng tới, kết quả là nhìn trúng chú rể đâu, giờ tuy con tin John nhưng Jia vẫn là thôi đi. Mẹ nào con nấy đối với Jia hoàn toàn không sai nha, sự thật chứng minh mà, mẹ là tiểu tam, con gái càng đỉnh, cướp anh rể.”
…
Mười lăm phút sau.
…
Dana xách theo túi sách của mình rời đi.
Chuyện quái quỷ gì thế này.
Như thế này rồi mà vẫn không chịu yên sao.
…
Dana thật sự rất bậc mình.
Mạch não của mẹ con Jia cùng mẹ cô coi như xong.
Một bên luôn cảm thấy mình đáng thương, vô tội các thứ.
Mọi người trên đời phải quay quanh mình, nhường nhịn giúp đỡ.
Một bên tình yêu là trên hết thì cũng thôi đi.
Cô nhờ bố mình hiện đang là chủ tịch nhà giàu nhất các loại mà.
…
Hình như còn là trạng vương thành công nhất Philinpin.
Hiểu lúc còn trẻ tâm sức dành sự nghiệp.
Giờ tuổi của ổng cũng tới lúc áy náy là trên hết, con tim là sứ mệnh hả.
Mà cô nhớ trong phim nguyên chủ làm trời làm đất.
Cán cân của bố cũng đâu có nghiêng dữ vậy.
Nhìn lại phía sau một chút.
Đột nhiên John từ phía bên trái lấy tay quơ quơ trước mặt cô.
Dana mặt dãn ra cười nói: “Anh làm gì vậy, đừng quậy.”
John: “Trong đó có chuyện gì mà em mặt hầm hầm đi ra vậy.”
Dana như tìm được đồng minh, bắt đầu phun tào cùng John: “Em thật phục không nghĩ đến họ lại có thể nghĩ ra chuyện như vậy…”
John còn rất chăm chú lắng nghe.
Đúng nói, John có thể làm nghề báo này cùng cô, nhưng là vì hai người đều có chung một sở thích là hóng chuyện nha.
Đặt biệt John sau khi quen cô cùng thích lên đọc tiểu thuyết.
Mấy cuốn cô viết càng là trân tàng của John đâu.
Hết chương.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.