Dana nghe vậy thì nhanh chóng tới đi tới chỗ thám tử tư nhận lấy kết quả.
Trong văn phòng thám tử tư.
Nhưng lấy kết quả.
Dana chẳng thấy có gì bất ngờ.
Văn phòng thám tử chẳng nhưng lấy được hình ảnh mà còn cả một đoạn video David cùng Jia cùng vào khách sạn.
Nhìn thời gian một chút.
Dana hết chỗ nói rồi vậy mà lại là tối hôm qua.
Dana nhận lấy hết chỗ tập hồ sơ mà thám tử tư đưa tới thanh toán tiền rồi rời đi.
Ngồi ở trong xe dưới gara.
Cô lấy điện thoại gọi cho bố của mình.
Đưa nhiên để ông chắc chắn phải làm theo lời của mình trước khi gọi cô trực tiếp chụp một bức ảnh hai người David cùng Jia đang hôn nhau gửi qua.
“Bố là con, Dana.”
Bố cô: “Con biết rồi.”
Hừ.
Dana thầm hừ lạnh một tiếng, tuy đã biết trước là ông đã biết chuyện này.
Cô vẫn cảm thấy không đáng giúp “Dana”.
“Bố con muốn người tập hợp gia đình.”
Bố cô nghe vậy thì cảm thấy không ổn: “Con muốn làm gì?”
Dana: “Bố, con muốn li hôn.”
Cô tiếp tục nói: “Bố không cảm thấy đây chính là lúc mà bố nên làm tròn chức trách của một người cha sao? Con không tin cha trước đó không hề biết gì về chuyện này.”
Bố cô: “Con…”
Dana: “Một là bố giúp con làm điều con muốn, hoặc con sẽ hoàn thành nó bằng cách của mình. Nhưng đến lúc đó con không biết con sẽ làm gì đâu.”
…
Hai giờ sau.
…
Dana ngồi ở trong phòng khách của nhà cô.
Người cần đến cũng đến đông đủ.
Cô không trả lời các câu hỏi từ những người xung quanh, mà cô trực tiếp đưa đống tư liệu mình thu thập được trực tiếp để trên bàn: “Mọi người tự xem đi, xem xong thì sẽ hiểu.”
“À đúng rồi, tờ cuối cùng David anh coi xong thì kí đi, rồi cùng tôi đi làm thủ tục, yên tâm luật sự đã đợi sẵn ở ngoài.”
David: “Ủa em, Chuyện này là sao?”
Vừa hỏi David vừa cầm ảnh cô để trên bàn xem.
Nhìn thấy rõ ảnh đó là ảnh gì.
David mặt tái nhợt đi.
“Dana nghe anh giải thích.”
David để ảnh xuống nhanh chóng đi tới bên cạnh Dana, muốn cầm tay cô nhưng bị cô tránh được.
Mẹ cô ở bên cạnh thấy vậy thì nhìn xem tờ đơn ly hôn cô để cuối cho David.
Bà vốn ngồi ở bên cạnh Dana, nhanh chóng nghé vào người cô nói: “Chuyện này sao con không bàn với mẹ.”
Dana: “Mẹ chuyện này cần bà gì, mẹ có kinh nghiệm hơn con mà.”
Nổi bất hạnh của “Dana” sự rằng mẹ cô đóng góp rất lớn đâu.
Nhưng cô cũng chẳng có ý định gì.
Dù sao thì bà chính là người thân mà Dana quan tâm không phải sao?
Nên thành ra chuyện nên làm cô sẽ làm nhưng không nên thì cô cũng sẽ không làm.
Mẹ Dana nghe vậy thì trong lòng không vui nhưng bà qua nhiều năm kinh nghiệm với cuộc hôn nhân của mình nên trong trường hợp này bà nhanh chóng tính toán nên là như thế nào.
Bà nhanh chóng đứng dậy tát thẳng vào mặt Jia vốn đang đứng ở bên cạnh mẹ mình: “Đồ vô liêm sĩ.”
Ai cũng ở đây điều khá ngạc nhiên, mẹ Jia càng là nhanh chóng che trước mặt con gái. Bắt đầu khóc.
…
Dana thấy mọi người đều đã load được thì cầm lấy từ đơn li hôn đưa tới David vẫn đang cố gắng xin cô tha thứ.
“Anh xem đi, tài sản về tôi, tôi từ bỏ quyền nuôi con.”
David nghe vậy thì rất là khó tin: “Sao vậy, em không cần luôn cả con?”
David: “Em không thể làm như vậy, anh hứa sẽ lập tức cắt đứt với Jia, hơn nữa con vốn là em muốn…”
Dana: “Không cần phải nói mấy lời này, kí đi.”
David: “Dana…”
Dana thấy anh ta vẫn còn đang muốn nói tiếp cô gọi bố mình: “Bố!”
Bố Dana nghe vậy thì nhanh chóng tiến hành nói: “Kí đi, nếu không hợp đồng coi đừng nghĩ.”
David nghe vậy thì nói: “Hợp đồng con có thể không cần nhưng li hôn thì…”
Dana nghe vậy thì biết ngay chuyện này có vẻ như không thể nào xong ngay hôm nay được.
Bố cô có vẻ thủ đoạn của ông có vẻ như không hiệu quả rồi.
Dana đứng dậy nói: “Jia thế nào cảm giác này như thế nào? Đau không?”
David nghe cô nói vậy thì chạy nhanh tới bên cô nói: “Dana chuyện này, … do anh sai anh không cầm lòng… chỉ là sai lầm nhất thời, Jia…”
Dana: “Anh vô liêm sĩ thực đấy, vừa không muốn li hôn, vừa che chở cho người tình.”
“Chát.”
“…”
Không biết bố Dana lúc nào đã đi tới tác David.
“Mày nghĩ mày là ai. Mà dám đối xử với con gái tao như vậy.”
Ông hét vào mặt David.
Dana nhìn thấy tình cảnh này.
Cô cũng chẳng vui.
Ông ấy là tức giận vì “Dana” hay là vì Jia đâu.
Ông ấy có lẽ cũng yêu “Dana” nhưng đáng tiếc tình thường đó là chẳng thể nào vượt qua được sự cầu xin và nước mắt của hai mẹ con Jia.
Cũng như mẹ cô thôi.
Bà ấy yêu “Dana” nhưng lại chẳng thể nào lớn hơn được bản thân bà, tình yêu dành cho bố cô.
Hết chương.