Duyên Trời Định

Chương 7

Quyển 1 - Chương 7: Biện pháp đê tiện của ta cũng rất lợi hại
Hình Hoan tiếp tục sám hối, tiếp tục sám hối…

Ban đầu Vĩnh An còn đến giám sát việc sám hối của nàng, dần dần, bẵng đi, chàng không xuất hiện nữa, dường như đã quên hẳn sự tồn tại của nàng.

Thỉnh thoảng nghe ngóng lời đồn đại của nhân sĩ giang hồ được biết chàng rất bận, ngày nào cũng bị cuốn vào việc thảo luận nguy cơ khủng hoảng tiền tệ, tính toán chi phí với chưởng môn Mao Sơn. Từ trước đến nay nàng luôn nghĩ rằng điểm mạnh nhất của mình là khả năng trở nên trong suốt, khi tướng công bận, nàng có thể tồn tại như không khí, đảm bảo chắc chắn không làm phiền đến chàng, không làm chàng phiền thêm.

Bởi vậy, nàng cũng không quan tâm mình tạm thời bị đặt vào một vị trí không quan trọng để sám hối, có cơ hội nàng sẽ thể hiện sự quan tâm của mình vậy. Mãi đến tận một đêm tĩnh lặng, Hình Hoan không ngủ được, nàng đẩy cánh cửa sổ hướng ra ngoài ngắm các vì sao, nàng muốn học Ngộ Sắc ngày ngày xem thiên tượng để tìm sao nhân duyên của mình.

Không tìm thấy sao nhân duyên nhưng lại nhìn thấy một đôi nam nữ đang lớn tiếng thân mật gọi nhau dưới ánh trăng hữu tình.

“Vĩnh An huynh…”

“Hiểu Nhàn muội muội!”



“Ọe!”

Tướng công nhà nàng và nữ bộ khoái đang trong trang phục tình nhân, một người đi trước một người đi sau xuất hiện trong tầm mắt của nàng, nghe kỹ tiếng gọi đượm tình còn thấy rõ không khí nghẹn ngào không nói lên lời, giống hệt như một đôi uyên ương bị thế tục xé nát làm đôi. Màn kịch nửa đêm được vén ra ngay trước mắt nàng, không cưỡng nổi phản ứng chân thực của dạ dày, nàng phát ra tiếng nôn khan.

Đúng là chẳng ra sao! Nhớ lại những con dê năm xưa nàng chăn thả cũng không gọi ra được tiếng “muội muội muội” thân mật như thế!

Cái giọng mềm như bông ấy chàng chưa từng dùng để gọi nàng. Hình Hoan không nhớ nổi đã phải dụi mắt bao nhiêu lần mới biết mình không bị hoa mắt, nhân vật nam trong màn kịch đêm ấy đích thị là Triệu Vĩnh An.

“Lại đến để bắt người nộp quan sao?” Chàng dừng bước, đuôi mắt khóe miệng đều lộ ra nụ cười.

“Đâu có, muội bận lắm, đâu có thời gian suốt ngày đi theo đấu đá với đám du dân thất nghiệp ấy. Muội đến đây để gặp huynh, vừa nãy đến nơi huynh ở, người hầu nói dạo này chàng rất bận, ở lì trong Quần Anh lầu. Thật không hiểu nổi huynh, làm gì mà phải tốn nhiều thời gian với đám du dân thất nghiệp ấy thế?”

“Tiện thể thôi!” Bị nữ bộ khoái trách, chàng vẫn nhẫn nại mỉm cười hỏi “Muội tìm ta có việc gì?”

“Đáng ghét, không có việc gì thì không được tìm huynh sao? Vừa ăn đêm xong nên ra ngoài đi dạo.”

“Thật vậy sao, muội đi dạo cũng xa thật đấy.” Từ nha môn đến nơi chàng ở rồi lại đến Quần Anh lầu, đi dạo đến nửa vòng kinh thành sao?

“Muội là người học võ cơ mà, quen rồi!” Nàng cười rồi khoác cổ tay chàng đưa ra lý do nghe có vẻ hợp tình hợp lý, “À đúng rồi, Vĩnh An huynh, kiếm pháp lần trước huynh dạy muội, muội đã học tạm ổn rồi, hay để muội múa vài đường cho huynh xem!”

Vừa nói nàng vừa đưa mắt tình tứ với Vĩnh An, ngay cả chuyện đao kiếm mà nàng cũng có thể kể dịu dàng đến thế.

Lúc đó, Vĩnh An yên lặng giây lát rồi mới trả lời: “Thôi, để khi khác, muội vừa ăn xong không nên hoạt động quá mạnh.”

Phì phì, nghe xem, sao mà quan tâm thế! Hình Hoan không khỏi chua xót mở to mắt ra nhìn. Từ trước đến nay chỉ có nàng quan tâm đến chàng, cứ nghĩ rằng cái cách trong lời nói có gai là tính cách của chàng không thể sửa đổi, giờ nàng mới hiểu chàng không phải là không biết quan tâm đến con gái, mà là không thèm quan tâm đến nàng.

“Cũng đúng, đúng là huynh lúc nào cũng nghĩ chu đáo. Vậy huynh có chiêu mới nào có thể dạy cho muội không?”

“Những gì cả đời học được ta đều dạy cho muội hết rồi!”

Cả đời cái đầu chàng! Cả đời của chàng có thể ngắn hơn một chút được đấy! Hình Hoan cảm thấy như mắt mình tóe máu, nhưng lại không có lý do gì để chạy ra làm phiền họ. Nếu như chàng lại lạnh lùng phán một câu “Người không quan trọng dựa vào đâu mà dám quản đời sống riêng tư của ta” thì nàng biết rút lui thế nào?

“À, hay huynh bảo đám du dân thất nghiệp kia dạy muội võ, nếu như vậy muội sẽ không bắt họ về nha môn nữa. Nghe nói Viên Thái Sơn của phái Thái Sơn rất giỏi, còn có…”

“Hiểu Nhàn muội muội, giang hồ có nguyên tắc, chiêu thức tâm pháp chỉ truyền cho người cùng phái, muội cũng muốn tham gia vào đội ngũ du dân thất nghiệp sao?”

“Muội không thèm, muội đang cố gắng dành chức “Thiên hạ đệ nhất nữ bộ khoái”. Sau khi đạt được rồi, muội sẽ có rất nhiều thuộc hạ. Muội cũng có thể bắt được họ và ép họ dạy muội võ công, sau đó mới giao họ cho nha môn.

“Ồ, ta rất thích ý chí cao xa của muội, không giống như nàng ấy…” Nói nửa chừng Vĩnh An bỗng ngừng lại, ánh mắt nhìn chăm chăm vào căn phòng phía xa. Trong đầu xuất hiện người con gái đang đóng cửa sám hối không có ý chí xa xôi, an phận với thực tại, không hề nghĩ đến sự tiến thủ, chỉ biết tướng công là nhất, chuyện gì cũng dựa vào tướng công, điểm nào cũng ngược hoàn toàn với sở thích của chàng. Nhưng cho dù là vậy, chàng cũng không muốn kể xấu về nàng với người khác.

“Nàng ấy… huynh định nói đến nương tử của mình sao? Muội vẫn chưa tính sổ với huynh đấy, chúng ta quen nhau bao lâu rồi? Một năm rưỡi rồi! Thế mà chưa bao giờ thấy huynh kể mình đã thành hôn, tự nhiên ở đâu chạy ra một vị nhị thiếu phu nhân, muội cũng thật khó mà thích ứng được.”

“Muội chưa hỏi bao giờ!” Chàng không cần thiết phải kể lể rằng mình là người đã có vợ sau khi đã viết vô số thư từ hôn.

“Muội không hỏi nhưng huynh cũng có thể tự kể. Nhưng muội cũng chả trách huynh, chắc là nương tử của huynh rất xấu, muội đồng tình với huynh, phải cố gắng chịu đựng, chua xót lắm phải không? Lần trước huynh kể đã viết giấy từ hôn, nhưng chính nàng không chịu đi, điều đó là thật sao? Không sao, Vĩnh An huynh, có muội ở đây! Chuyện khó xử trong gia đình, muội sẽ giúp huynh xử lý! Điều này cũng không xung đột với chí hướng của muội…”

“Thôi, nói chuyện khác đi. Lần này muội định ở lại kinh thành bao lâu, lúc nào thì về?” Chàng ngượng ngùng chuyển đề tài, không muốn người ngoài nhúng tay vào chuyện nhà mình.

Hiểu Nhàn thấy vậy cũng không nhắc đến chuyện không vui đó nữa.

Không vui… Hình Hoan đứng bên cửa sổ răng cắn chặt lấy môi, cho đến khi môi đã trở nên trắng bệch vẫn không chịu nhả ra. Sự tồn tại của nàng làm hai người đó không vui thật sao. Lẽ nào chàng chấp nhận cho nàng và đại sư Ngộ Sắc nhanh chóng dắt tay nhau bỏ đi, nhanh biến trước mắt chàng, để chàng có thể buông tay mà theo đuổi người con gái mà mình thích? Người con gái như Hiểu Nhàn, có ý chí xa xôi khó hiểu, lại xinh đẹp, khiến chàng lúc nào cũng hài lòng.

“Nhìn lén chủ nhân nhà mình nɠɵạı ŧìиɧ, như vậy không tốt đâu. Nếu như cảm thấy cô đơn, ta không ngại làm nàng hài lòng. Nàng xem nên ôm một cái, hay là hôn một cái? Nếu cần tiến thêm bước nữa thì cũng được, mau lên.”

Nghe giọng nói gợi cảm quen thuộc khiến Hình Hoan chợt lặng người, cảm nhận rõ nét hơi ấm ngay sát sau lưng mình. Sống lưng nàng cứng đơ, theo phản xạ, nàng đóng cánh cửa cài chốt sau đó mới quay người lại, nhìn chằm chằm người đang đứng trước mặt mình “Sao ngươi lại ở đây?”

“Y phục mang đi giặt hết rồi, không có đồ để mặc nên đến lấy áo cà sa.” Ngược lại với nàng, Ngộ Sắc rất bình tĩnh, chớp mắt nhìn nàng, cảm thấy như điệu bộ ngạc nhiên quá đỗi của nàng rất đáng yêu, liền lấy tay véo má khuôn mặt trắng bệch của nàng.

Sự tiếp xúc vào làn da mịn màng khiến y lưu luyến giây lát rồi mới thả tay ra. Ngộ Sắc nhìn quanh căn phòng một lượt, cuối cùng ánh mắt y ngừng lại trên đống lương khô trên bàn.

Y không thích bánh màn thầu mềm xốp nên lấy tay gạt chúng sang một bên. Điều khiến y quan tâm là chiếc áo cà sa xanh lục bên dưới đống màn thầu, bực mình chau mày, không nói một lời nào, y quay lại nhìn Hình Hoan.

Khi một người vốn nói rất nhiều, bỗng chốc im lặng, đôi mắt đen nhánh nghiêm nghị như muốn chất vấn, thì đúng là một chuyện đáng sợ. Chí ít thì Hình Hoan thấy vậy. Nàng thận trọng lùi lại vài bước, giữ khoảng cách với y rồi mới dám nói, “Tướng công của ta định đốt nó đi, nhưng ta đề nghị không hủy nó đi mà cứ để nó đấy rồi hành hạ nó dần dần, thế nên nó được dùng để gói lương khô. Đại sư, ta cũng đã phải suy nghĩ hết cách để bảo toàn nó nên mới dùng tới hạ sách đó.”

“Ồ, tướng công của nàng chắc giờ đang bận chặt củi ở Triệu gia trang chứ?”

Tên hòa thượng đểu giả này! Có nơi nào là không có mặt của y không? Hình Hoan không nói gì, cũng chẳng kịp nghĩ nói: “Ồ, sao ngươi biết tướng công của ta làm nghề chặt củi? Chắc là bói ra được, đại sư, ngươi thật là tài ba. Chuyện là thế này, chắc người cũng nghe nói gần đây trong giang hồ có rất nhiều lời đồn đại về ta, nhị thiếu gia lo không quản nổi ta nên cho gọi gấp tướng công đến đây.”

“Là vậy sao, bần tăng có thể tha thứ cho thí chủ về việc chà đạp chiếc áo cà sa, đồng thời cũng có thể giải thích giúp thí chủ về hiểu lầm này. Giờ ta rảnh rỗi có thể gặp mặt tướng công của thí chủ để nói với anh ta rằng có thể mở rộng lòng khoan dung, ta chẳng thích thí chủ đâu.”

Dù đó là sự thực thì y cũng không cần phải nói thẳng thừng không kiêng nể như vậy chứ. Hình Hoan có vẻ không can tâm, nhăn mũi lại, “Không cần vậy đâu, đại sư cứ lấy áo cà sa rồi đi mau. Tuy tướng công của ta chỉ là người bổ củi nhưng kiếm pháp cũng rất giỏi, ngộ nhỡ nhìn thấy ngươi ở đây sẽ nhảy bổ vào mà đâm chết.”

“Biện pháp đê tiện của ta cũng rất lợi hại đấy.” Y mỉm cười nhếch môi, rõ ràng, chưa chắc y đã thực sự muốn giáp mặt với tướng công của nàng.

Nói rồi, y đẩy Hình Hoan sang một bên, không biết từ đâu lấy ra cài chày gõ mõ, và cũng không biết làm thế nào, khều nhẹ một cái, một tiếng rắc rắc, chìa khóa bên ngoài mở ra. Động tác thành thục khiến Hình Hoan cứng lưỡi. Y hơi chếch người, hướng về phía Hình Hoan đắc ý nói: “Đi thôi, đi ăn đêm.”

“Đi ăn đêm? Bây giờ? Đi như thế nào? Đi ra từ cổng? Nhưng nhị thiếu gia hứa với tướng công ta canh chừng ta sám hối…”

“Nào, nghe lời ta, dù là sám hối thì trước tiên cũng phải ăn no, cắn lương khô nhiều dễ khiến não bị xơ cứng.” Y dừng chân, quay người lại, khoác tay lên vai nàng, dồn phần trọng lượng lên người nàng, ra sức khuyên bảo nàng.

“Não xơ cứng thì làm sao?” Từ gì mà lạ vậy.

“Giống như nàng bây giờ, bị tướng công bỏ rơi vẫn còn trung thành thủy chung. Đến khi bệnh ăn vào tâm can thì tướng công và vợ mới động phòng hoa chúc, nàng thì phụ trách trông cửa, cài then, vỗ tay cổ vũ cho họ.”

“…”

Nàng không muốn chứng kiến cảnh tướng công động phòng hoa chúc với người khác, không muốn phải cắn những lương khô kia, nàng nhớ món cá nướng bán thâu đêm ở đầu phố. Tướng công lén lút tư tình ngay tại sân nhà thì nàng đi ăn đêm bên ngoài cũng chẳng nhằm nhò gì?

Vậy là họ cứ thế đường hoàng ra đi từ cửa chính, trên lối đi chỉ cách vị trí đôi tình nhân lúc nãy gọi nhau có ba chiếc giường. Nhưng người ta không hay biết gì, thậm chí Hình Hoan còn nghe rất rõ tướng công nhà nàng nói với Hiểu Nhàn muội muội “Từ sau khi đi xa, ăn ít lương khô thôi nhé, không tốt cho sức khỏe.”