Quyển 2 - Chương 17: Người đẹp, nàng là của ta
Gió thu vù vù, tiếng sấm rền vang, trận mưa này đến quá bất ngờ.Những màn mưa dày dưới hiên làm mờ ánh đèn cô liêu phía xa. Đêm đã khuya, bên ngọn đèn, Triệu Tịnh An suy nghĩ tản mạn, ngồi trên ghế, chân vắt vao lên bàn, mắt nhìn không chớp cánh cửa bị gió quất đi lật lại.
Y chẳng buồn đóng cửa, cứ để mình ngồi lặng ở đó, suy nghĩ trượt đi không theo quy tắc gì, mãi đến khi hai chữ “Hình Hoan” tràn ngập khắp tâm trí.
Tin đồn lan đi từ phủ họ Quản bay khắp kinh thành, họ nói rằng nàng đũa mốc mà chòi mâm son, nói nàng ham mê tiền bạc cướp hạnh phúc của người khác, nói nàng không biết lượng sức mình chim sẻ đòi biến thành phượng hoàng. Nguyên nhân năm đó nàng gả cho nhà họ Triệu là vì sao Tịnh An không biết. Cả đời này không cần hỏi nhiều, mãi mãi tin tưởng nàng, đó là lời y tự hứa với lòng mình.
Bởi vậy, dù người ngoài có nói thế nào, chàng cũng không hoài nghi nhân phẩm của nàng, chỉ lo lắng cho nàng.
Nàng có sao không? Đã nghe nói chuyện Vĩnh An đến phủ họ Quản cầu hôn chưa? Có thực là không hề buồn lòng, không hề khó chịu không? Vậy tại sao lại nhốt mình trong phòng, không nghe không nhìn chuyện gì đang diễn ra như thể người bịt trộm chuông vậy, thậm chí chẳng muốn gặp cả y?
Tình cảm vợ chồng hai năm trời, như thuốc súng vô hình buộc họ lại với nhau, nó như cái gai trong lòng Tịnh An. Chưa bao giờ y sợ hãi đến thế, sợ trái tim nàng sẽ chết lặng, sợ nàng thấy tướng công nhà mình tái thành thân xúc động đến mức nhận ra tình yêu năm xưa vẫn còn, chỉ là do nàng đau đớn quá đỗi nên mới phải dành tình cảm sang cho người khác.
Cốc cốc cốc!
Đang miên man nghĩ, tiếng gõ cửa gấp gáp dội đến.
Triệu Tịnh An bị bất ngờ, chiếc ghế đang ngồi lắc lư, cũng may chân chàng kịp thời gí mạnh xuống bàn, nên không đến nổi bị ngã.
Y chán nản đứng dậy, trong lúc đi ra mở cửa y đã thầm chửi trong bụng kẻ đã gõ cửa. Tốt nhất là có chuyện gì đủ quan trọng nếu không hậu quả việc cắt đứt mạch suy nghĩ của y sẽ vô cùng nghiêm trọng!
Giây lát y bực mình mở cửa ra, bóng hình đáng thương xuất hiện trước mắt y khiến tư duy y như bị hút hết sạch.
Đầu tóc bơ phờ, ướt sườn sượt dính trên khuôn mặt trắng bệch của nàng, từng giọt nước đang chảy tong tỏng; Đôi mắt đỏ hoe, như chứa đựng vô số tủi hận; chiếc áo bông màu đỏ rất có cá tính giống như vừa vớt ra từ chậu nước, màu bị tối đi ít nhiều… Tất cả những điều đó đủ để Tịnh An tin, đó không phải là ảo giác, nửa đêm canh thâu người gõ cửa không kiêng dè gì phòng y chính là Hình Hoan.
Nàng lạnh quá cứ run lên bần bật, sau khi định thần lại, phản ứng đầu tiên của y là lập tức kéo nàng vào trong phòng.
“Đại sư…”
Giọng nói mềm mềm còn run lên rõ rệt kêu khẽ từ phía sau. Tịnh An không phân biệt nổi đó là tiếng nấc hay do lạnh quá, y kẽ đáp lại, quay người lại, liền cảm thấy như có một cái bóng đang sụp xuống, theo phản xạ y đưa tay ra đỡ.
“Ừm…” Vì nàng đổ ập xuống mạnh, y bật ra tiếng ú ớ, giữ chắc người, không bị quán tính đẩy ra phía sau. Cái đầu còn sũng nước không an phận chúi vào ngực chàng, sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ vô tình khiến cổ họng chàng nóng ran, sắc mặt sầm xuống…
Nửa đêm chẳng có ai, y nhớ đến muốn chết, nàng lại không sợ chết tự đến đây. Lúc này, nếu còn do dự, có còn xứng với công mẫu thân y vất vả tạo hóa cho y thành nam tử hán không?
Y phải nuốt trôi tất cả những lời lẽ linh tinh, bỏ qua những bước phiền toái rối rắm, nhanh chóng đặt nàng nằm xuống, để nàng hiểu được rằng dù đã từng giả hòa thượng y vẫn là một người đàn ông. Nhưng bỗng nàng ngẩng đầu lên, nhắm mắt, mở to miệng, chĩa thẳng vào mặt chàng hắt xì hơi thật mạnh, làm phá hỏng cả bầu không khí bịn rịn quấn quýt.
“Đi thay xiêm y, ngã bệnh ra đó thì ta không chăm cho nàng đâu.” Y quay phắt mặt đi, cắn răng lôi mớ tóc ước, định kéo nàng ra xa khỏi mình. Rõ ràng là so với ý nghĩ du͙© vọиɠ kia, sức khỏe của nàng quan trọng hơn.
Hình Hoan lặng người chớp mắt, tại nàng không có sức hấp dẫn hay là y vẫn e ngại?
Nàng đã chủ động đến nước này, y vẫn có thể lạnh lùng đẩy nàng ra xa. Hay là, đối với y, nàng chỉ là một phiền phức, nỗi phiền mà nếu có bệnh cũng không thèm chăm sóc?
Nghĩ vậy, Hình Hoan cắn răng, bỏ qua tất cả sự ngoan ngoãn lúc trước, mặc kệ sự cự tuyệt của y, cánh tay vòng chặt hơn, ôm chặt lấy eo y, dụi dụi vài cái vào áo y, sau đó nghẹn ngào nói tâm sự tuyệt vọng của mình:
“Đại sư, tướng công chuẩn bị bỏ muội đi lấy vợ khác, muội chuẩn bị chết, đến để từ biệt…”
Nói vậy rồi nàng im bặt, đợi y phản ứng.
Hôm đó mẫu thân hỏi, “Thế còn nó? Con nghĩ nó sẽ bỏ qua tất cả vì con sao? Nếu con thực sự thích nó con nỡ để nó chịu tội bị ngàn người chỉ trích sao?”
Lúc đó nàng chỉ biết trả lời bằng sự im lặng. Đúng là nàng không nỡ, nhưng rút dao cắt đứt tình này thì càng không nỡ, nàng còn biết làm thế nào? Vậy thì để nàng tự gánh chịu tất cả mọi tội lỗi, do nàng dụ dỗ, do nàng chủ động ôm ấp, do nàng tự bịt tất cả đường sống để dành cho y tất cả những gì thuộc về nàng, nếu muốn mắng chửi thì mắng chửi nàng không biết liêm sĩ, lẳиɠ ɭơ. Dù sao những kẻ không liên quan nghĩ thế nào, Hình Hoan không quan tâm.
Điều nàng quan tâm là y thấy thế nào, có phải từ đầu đến cuối đều do nàng đơn phương. Có thể tính y là vậy, tinh tế với tất cả con gái; Cũng có thể y cũng giống như những người đó, vì thấy nàng chủ động nên xem thường nàng…
Hình Hoan lim dim mắt, nhớ lại những lời mẫu thân nói sau khi im lặng.
Nếu như mẫu thân bảo con buông tay, con có đồng ý không?
Lúc đó nàng cắn môi lắc đầu.
Vậy hãy để cho gạo nấu thành cơm, khi ấy, lão phu nhân cũng không thể làm gì khó cho hai đứa. Nhìn mẫu thân cái gì? Sao, giữ mình lâu thế rồi giờ không mở lòng được sao? Đi nói với nó, trái tim con dành cho nhị thiếu gia chưa hết, định từ nay trở đi duy trì mối quan hệ đại bá và em dâu với nó. Hãy tin mẫu thân, đàn ông không chịu nổi bị kích động, nếu nó cũng yêu con, nó sẽ chủ động cần con. Nếu nó kệ cho con giải quyết, người đàn ông tính trước tính sau thiệt hơn như thế không cần.
Hình Hoan chưa từng yêu bao giờ, nàng không hiểu trái tim người đàn ông, lúc đó chỉ thấy rằng cách này quá liều lĩnh, không nỡ làm tổn thương mối quan hệ khó khăn lắm mới có chiều hướng tiến triển tốt.
Nhưng hành động vừa rồi của Tịnh An khiến nàng liều mình bất chấp tất cả, nàng không dám tưởng tượng trinh tiết giữ gìn bao nhiêu năm nay nếu vội vàng dành cho kẻ mình không yêu thì thật đáng tiếc.
“Nàng nói cái gì?” Lặng yên một hồi lâu, cuối cùng y mới có phản ứng, đôi mắt dưng dưng, đôi môi âu sầu.
Trong đôi mắt đen lạnh lùng nhìn nàng là tâm trạng Hình Hoan không thể đoán được.
Nàng không an phận lấy lại giọng, cố hết sức nói lại, “Muội nói, tướng, tướng công muốn…”
“Nàng muốn chết có phải không?” Thật to gan, lại còn dám nói lại.
Tướng công? Nhớ lại ngày xưa, đã có lần y ép nàng gọi là “Tướng công” ở trên phố, nhưng nàng không chịu gọi, thế mà nay lại gọi trôi chảy thế! Tưởng y là thánh thần lục đại gia không thật sao? Nàng vì tướng công của nàng mà muốn sống muốn chết, vậy hãy đi làm vợ hiền của nó, chạy đến đây khoe khoang, y không chịu nổi!
“Ừm…à, á… vâng” Chỉ có Hình Hoan biết tim mình như đang nhảy ra khỏi l*иg ngực, nàng lắp bắp ú ớ vài tiếng, vừa nãy đã nói gì vậy? Nói là định muốn nàng chết sao?
“Ta cho nàng toại nguyện, vừa hay ta cũng muốn xem nàng chết.”
Giọng nói khàn khàn, từ từ, đó là phản ứng Hình Hoan hoàn toàn không ngờ tới. Vậy giờ làm thế nào? Không chỉ đồng tình với ý kiến của nàng, y còn phối hợp tích cực giúp nàng một tay?
“Á á á á á á! Làm, làm gì thế! Đau…” Cảm giác cổ bị bóp chặt, Hình Hoan vùng vẫy hai tay, hét lên chống trả.
Tịnh An vẫn tiếp tục kéo cổ áo nàng, không hề có chút thương hoa tiếc ngọc, lôi xềnh xệch nàng vào trong phòng, với tay hạ rèm xuống. Tiếng cười thoát ra từ khóe miệng y, rồi y nói rất phóng túng, “Hãy quen đi, lát nữa sẽ biết tay đấy.”
“Á?” Nói vậy là sao?
Không hiểu sao? Không hiểu thì y sẽ dùng hành động để chứng minh.
Nếu nàng đã không sợ sống chết đến tận đây để cầu cứu sự an ủi, vậy y sao có thể nàng về không được?
Cách thức an ủi người khác có nhiều loại, bây giờ y sẽ dùng cách nguyên thủy nhất. Nếu tâm trí nàng lúc gần lúc xa, lắc lư bất định vậy, hãy để cơ thể nàng quyết định.
Không còn tâm trí đi mở từng chiếc cúc vụn vặt, y quyết định xé toang chiếc áo bông màu chướng mắt ra. Không còn nhẫn nại cùng nàng chiến đấu vói từng lớp từng lớp quần áo bó trên người nàng, y cố gắng xé chúng. Hành động thô bạo đủ để chứng minh, kỳ thực trước đến nay y vốn là kẻ không tuân thủ phép tắc trình tự nào, chỉ là vì thỏa hiệp với nàng quá nhiều lần.
Khi Hình Hoan có phản ứng lại thì trên người nàng chỉ còn lại chiếc áo yếm che thân. Nàng đỏ bừng mặt, cố ý lấy tay che, nhưng bị y kéo mạnh về phía mình.
Người đàn ông trước mặt bặm môi, áp sát nàng. Một tay chống ngang cổ nàng, một tay còn lại trượt trên má nàng, ngón tay mỏng ma sát trên môi nàng, những hành động đầy ám thị, dường như nói cho nàng biết rằng nàng đã khiến y thực sự điên tiết.
“… Huynh, muốn, muốn làm gì?” Nàng trợn to mắt, bỗng cảm thấy y trở nên thật xa lạ, trong hai con mắt đen nhánh ấy nàng không biết đang có tâm sự gì. Hình Hoan cũng biết, đã đến nước này, hỏi câu đó cũng là thừa. Nhưng Tịnh An chưa bao giờ là người nghĩ như người bình thường, ai dám đảm bảo y không dám làm gì nàng, rồi đưa nàng đến cõi chết.
Chết cũng không cho người ta an thân, không giữ lại chút tôn nghiêm cho người ta, đó rất có thể là chuyện y làm.
“Muốn xử nàng.” Y trả lời ngắn gọn, chưa nói hết hơi, đã tìm đến môi nàng.
So với trước đây, lần này y hôn rất qua loa, ngược lại chuyên tâm dùng tay vuốt ve lưng lạnh buốt của nàng, cảm nhân được nàng đã có phản ứng, y không kìm được cười thầm, cắn lấy vành tai nàng thì thào, “Cơ thể nàng phản ứng không giống như chưa từng có người thương, đúng là khách đến không từ.”
“Ừm…” Hình Hoan nũng nịu, cử chỉ của y khiến máu trong người Hình Hoan như đông đặc lại, trong đầu chỉ có một ý niệm: tại sao phải từ chối? Nàng vốn định dành cho y tât cả, vậy còn ngại ngùng điều gì?
Run rẩy nàng đưa tay ôm chầm lấy cổ y, đón chào sự vuốt ve của y. Chỉ mình Hình Hoan biết trong lòng tràn trề nỗi sợ hãi, vô định, dường như chỉ có sự ôm ấp gắn chặt như thế mới cảm nhận được hơi thở vẫn như xưa của y.
Sự chủ động của nàng nằm ngoài dự liệu của Tịnh An.
Y lặng người cúi xuống, kìm nén bản thân mình phải bình tĩnh nhìn ngắm thật kỹ lại người con gái đang nằm bên mình. Khuôn mặt ấy y vốn quen thuộc, nhưng vẻ khiêu gợi và cương nghị trong đôi mắt ấy lại xa lạ đối với y.
Người con gái vừa mới định vì em trai y mà tìm đến cái chết, thoắt cái đã nằm ngoan ngoãn trong lòng y, thậm chí còn đáp lại như mời gọi, vậy là sao?
Y cần phải duy trì lý trí, dừng tất cả mọi hành động, không thể tạo thêm điều gì hoang đường nữa.
Nhưng Tịnh An chỉ sững người ngắm nhìn nàng. Nhớ lại hôm đó, y bị một người con gái mà ngay cả tên y cũng không nhớ cho uống thuốc, sau đó đối phương cũng ngoắc tay ôm cổ y như thế này, còn trao cho y ánh nhìn kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Y thừa nhận rằng từng có giây phút như thế, y không thể kiểm soát muốn hôn lên đôi môi ấy, cho dù đó là người con gái nào, nhưng chỉ là muốn tìm một ai đó để y quên đi Hình Hoan.
Y cảnh cáo bản thân không thể nhất thiết phải có nàng, trong tất cả những hành động phóng khoáng của mình không thể có chuyện khó xử với tiểu đệ của mình vì một người con gái. Huống hồ, nhan sắc của nàng không phải đến mức khiến người ta thèm muốn, khuyết điểm nhiều mà ưu điểm thì ít, địa vị tầm thường, nói dối như cuội… Người con gái như thế đâu chẳng có, nàng chẳng phải độc nhất vô nhị gì. Chỉ cần hôn, mặc kệ cho du͙© vọиɠ dẫn dắt là có thể cắt đứt tình cảm với nàng
Nhưng… khi ngón tay chạm vào khuôn mặt lạ lùng đó, tất cả nỗi niềm bỗng ùa về trong giây lát, tất cả các phòng tuyến tâm lý y gây dựng trước đó đều đổ sụp hết. Y không thể làm thế được, Hình Hoan đã đóng đô chắc chắn ở trong trái tin y, dù nàng có bình thường, có thế nào đi nữa, với y nàng vẫn là số một, không thể thay thế, y thực sự không thể thiếu nàng.
Vừa chợt phát hiện ra nàng không đẹp đẽ như y tưởng, nhưng y vẫn yêu đến không còn thuốc chữa.
Ý niệm ấy giúp Tinh An lấy lại thần trí cho cuộc chơi, nhắm mắt, hôn nàng. Cái hôn ấy, rất sâu, cứ như muốn nuốt chửng, giấu nàng vào trong cơ thể mình.
“Sau đêm nay, chỉ cho phép nàng sống vì ta.” Y không muốn nàng còn mảy may ý nghĩ chết vì một ai đó, y muốn nàng sống, sống thật hạnh phúc, sống để y yêu.