Quyển 2 - Chương 1: Giặc nhà khó phòng
Hóa ra cảm giác đợi một người trở về nhà thật đau lòng.Mãi đến tận hôm nay, Triệu Vĩnh An mới cảm nhận được cảm giác đó, chàng nhớ lại những năm tháng suốt hai năm trước, Hình Hoan đã đợi chàng về không biết bao nhiêu lần, cuối cùng lần nào cũng là thái độ nóng nảy rồi viết thư từ hôn của chàng. Nàng vẫn luôn không hờn không dỗi, ngoan ngoãn thu lượm những lá từ hôn đó lại, sau đó đi nấu bữa ăn đêm cho chàng, sau đó là mất tích đúng như sở nguyện của chàng.
Câu nói của giang hồ quả ứng nghiệm – ác giả ác báo.
Vĩnh An không rõ đây có phải là lúc chàng phải đền trả hay không, chàng đã có một quyết định mà chính bản thân cũng phải suy ngẫm. Đó là dù lần này nàng trốn đi là vì tên gian phu nào, dù lần này nàng gây nên đại sự như thế nào, nói tóm lại, chỉ cần nàng quay trở lại, chàng đảm bảo sẽ không nổi giận, không viết thư từ hôn, sẽ cố mỉm cười với nàng.
Nhưng, đáng tiếc quyết định đó chỉ duy trì được trong vòng một hớp trà.
“Theo nguồn tin tin cậy, nhị thiếu phu nhân đang ở cổng thành. Song theo nguồn tin mới nhất, đúng lúc lưỡi kiếm của Quản cô nương ghè sát cổ nhị thiếu phu nhân, đám nô gia đang định ra mặt, thì một đám hòa thượng bỗng dưng xuất hiện ra tay cứu giúp…”
Tên nô gia vẫn cứ thao thao bất tuyệt báo cáo, nhưng Triệu Vĩnh An không để tâm nghe, nỗi lòng trong chàng càng ngày càng nặng nề. Cuối cùng, chàng cắt lời, “Phu nhân đã nói vậy sao?”
“Hả? Gì cơ ạ?” Nhị thiếu gia, có vấn đề gì thì cứ hỏi, đó là thói quen tốt, nhưng hỏi thì cũng đừng nhảy cóc như thế chứ.
“Hai năm nay nàng ta chịu đựng khổ nhục đã đủ lắm rồi sao? Nếu không vì lời hứa từ lúc ban đầu, nàng ta đã sớm khăn gói ra đi? Chỉ có đồ ngốc mắt mờ mới coi ta như bảo bối?!”
“Trời ạ, nhị thiếu gia, ngài có trí nhớ tốt thế, nô tài mới nói có một lần mà đã nhớ như in như vậy…”
“Câm mồm!” Chàng cũng chẳng muốn nhớ, nhưng từng chữ, từng câu nó cứ như khắc vào đầu, muốn bỏ qua từ nào cũng khó.
Chàng tồi tệ đến vậy sao? Tồi tệ đến mức đồ ngốc lại còn bị mờ mắt mới chấp nhận chàng?
Chàng đã khiến nàng phải khổ sở đến vậy sao? Đến nỗi nàng phải “chịu đựng khổ nhục”?
Chàng có ép nàng phải hứa hẹn gì đâu? Không, giữa hai người không có bất cứ lời hứa hẹn nào! Ngay cả việc bái trời đất, cao đường đều chỉ là một trò đùa hoang đường. Tại sao nàng lại không bỏ đi? Ngay lần đầu tiên nhận thư từ hôn, nàng đã có thể bỏ đi, để lại một câu “Ta cho chàng toại nguyện” như bây giờ để rồi sau đó mất tích luôn. Tại chính nàng ta chứ! Chính nàng ta cố sống cố chết để ở lại, không biết liêm sỉ tay cầm hết lá từ hôn này đến lá từ hôn khác mà miệng vẫn gọi “tướng công”!
Bây giờ lại ngược lại, vai diễn đổi hết cho nhau? Cứ như là từ trước tới nay chàng không thể không có nàng vậy.
“Haha, quá buồn cười. Các ngươi thử nói xem, ta mà cần nàng ta coi mình như bảo bối chứ? Đúng là gặp ma, ta không có thẩm mỹ đến vậy sao? Nàng ta chẳng có khí chất, không học thức, không tài năng, không lý tưởng, không xinh đẹp, nếu có trang điểm thì cũng chỉ là tạm được. Ta mà thèm để ý đến nàng ta? Ta có thể chấm được điểm gì của nàng ta? Ai mà để ý đến nàng ta thì mới đúng là mắt mờ!”
“…” Cả đám nô gia im lặng.
Họ không hiểu nổi nhị thiếu gia đang muốn họ phụ hoa, hay chỉ là nói cho họ nghe mà thôi, để che đậy những hành vi càng ngày càng bất thường gần đây của chàng. Nếu không quan tâm đến một ai đó thì liệu có mất hết cả bình tĩnh đến thế kia không? Nếu không quan tâm liệu có chỉ vì một câu nói của đối phương mà nghiền ngẫm đến thế kia không? Một vấn đề ngay cả đám nô gia cũng hiểu mà vị thiếu gia có khí chất, học thức, tài năng, có lý tưởng, điển trai như vậy lại không hiểu.
“Nói gì đi chứ! Các ngươi không nói có nghĩa là gì?”
“…” Người bắt họ câm miệng là nhị thiếu gia, nay bắt họ phải nói mới thôi cũng chính là nhị thiếu gia. Kẻ thực sự bị chịu đựng khổ nhục ở nhà họ Triệu là đám nô gia mới đúng. Im lặng một lúc, cuối cùng cũng có một người dám làm con tốt thí điểm, “Bẩm nhị thiếu gia, người ra tay cứu nhị thiếu phu nhân là hòa thượng, là hòa thượng đấy, ngài… ngài không định đi bắt gian phu sao?”
Theo tìm hiểu gần đây, mọi người có một kết luận, nhị thiếu gia có hai sở thích – viết thư từ hôn, bắt gian phu.
Bởi vậy lúc này, thể theo sở thích của chàng, gãi đúng chỗ ngứa.
“Đúng! Chuẩn bị ngựa! Theo ta ra cổng thành bắt gian phu!”
Trong chiếc kiệu nhỏ hẹp không khí như ngưng đọng, lại thêm một thân hình mặc áo bông khiến nó càng thêm chật chội.
Nhưng chủ nhân trong chiếc kiệu lại thích hưởng thụ cảm giác chật đến không cựa nổi mình ấy.
Dường như trong cuộc sống từ giờ thêm một con người, chỉ cần cảm nhận hơi thở nhẹ nhàng của nàng, y cũng không bao giờ dám trêu ghẹo gái nhà lành, không dám ăn mặc phất phơ, cử chỉ phóng túng… không dám làm bất cứ chuyện gì nàng không thích nữa.
Ngộ Sắc luôn hiểu rằng, bị gò bó cũng là một hạnh phúc, chỉ có điều, từ trước tới giờ, chưa một ai, khiến y tự nguyện bó buộc bản thân mình.
Y quay sang Hình Hoan đang rất ngượng nghịu, dù khoảng cách gần như thế này, cảm nhận thực sự sự tồn tại của nàng, nhưng trong đầu vẫn còn ảo giác như vừa có được lại sợ mất đi. Điều đó có nghĩa là gì, tạm thời y không muốn lãng phí thời gian tìm hiểu, hiện trước mắt y và nàng còn có nhiều việc gấp cần xử lý.
Ví dụ như ôm nàng.
Ý nghĩ ấy vừa hình thành trong đầu, y đã vội đưa tay kéo nàng vào trong lòng, ôm chặc hai bờ vai nàng, như muốn chạm khắc nàng vào trong lòng mình.
“Đại sư, đại sư, những người kia là ai vậy?”
Đáng tiếc người con gái trong lòng như không biết đến tâm trạng của y, hỏi bất thường, giọng điệu tỉnh bơ, như chứng minh tâm trạng nàng rất bình thường. Ngộ Sắc nhắm mắt, có tiếng ừm nhẹ phát ra trong cổ họng, kèm theo đó là giọng nói như đọc kinh, “Đừng làm ồn, lâu lắm rồi không gặp, hãy ôm một lúc đã, để ta thỏa nỗi nhớ mong.”
Hình Hoan hiểu rằng những lời y nói không thể tin được, nhưng nàng vẫn bị cảm động, và ngoan ngoãn nghe lời dừng tất cả mọi cử động, cứ ngồi im lặng như vậy, cứ mặc cho y ôm chặt cánh tay, để má y áp vào mái tóc nàng.
“Hoan Hoan muội muội.” Vốn chỉ là cái ôm đơn thuần, nhưng vì sự không an phận của y nên nó bị biến chất. Y vừa nhắm hờ mắt, vừa hơi rên nhẹ, ngón tay vén vén những lọn tóc trùm lên tai nàng, đầu lưỡi tinh nghịch lượn qua lượn lại vành tai nàng, nghe như bồi hồi, lưu luyến.
“Ừm…” Nàng cảm giác người mình như đang mềm ra, âm điệu phát ra từ kẽ môi không hiểu là tiếng rên nhẹ hay là trả lời cho tiếng gọi của y. Lý trí còn lại trong Hình Hoan biết rằng, làm như vậy là không đúng, sự thật giả trong y nàng không thể đoán biết được, hoặc có thể y chỉ đùa cợt với nàng hết lần này đến lần khác, còn nàng, lại mê muội trong sự ấm áp không hiểu nổi, “Này, đừng đùa nữa…”
Cảm giác đạo đức khiến nàng thức tỉnh, đưa tay đẩy người đàn ông bên cạnh ra.
Nhưng, sự tỉnh táo ấy không duy trì được lâu, thoắt cái nó bị tan biến bởi một câu nói đơn giản của y.
“Ta hoàn tục rồi.” Có thể làm gì nàng cũng được.
“…” Nếu trong thời khắc ấy hỏi Hình Hoan, trên đời này câu nói nào làm người ta rung động nhất, chắc chắn nàng sẽ trả lời dứt khoát rằng – Ta hoàn tục rồi!
“Cười sung sướиɠ thế là sao? Ta làm thế không phải vì nàng đâu.”
“… Ai cần biết tại sao ngươi hoàn tục! Kể cả ngày mai người thành hôn cũng chẳng liên quan gì đến ta!” Liệu nàng có vấn đề gì không? Từ trước tới nay, lần nào nàng cũng bị những trò vô vị của y trêu cho tức điên đến suýt hộc máu, tại sao lần này nàng lại cảm thấy ngọt ngào, hoài niệm đến vậy.
“Vậy sao? Vậy ta không cần đưa thϊếp mời nữa nhỉ?” Cười nhìn nàng nói trái với lòng mình, y rướn mày lên hỏi lại nàng.
Không ngờ Hình Hoan tưởng thật, “Ngươi thành thân thật sao? Ta không muốn trở thành mẹ nuôi sớm như vậy đâu, ngươi không cần phải gấp như vậy!”
“Ái ya… Hoan Hoan muội muội, đây là số mệnh, hãy chấp nhận nó, nàng cũng cố lên, nhanh nhanh để ta làm cha nuôi. Thôi, khó khăn lắm chúng ta mới gặp lại nhau, đừng nhắc đến chuyện đau lòng ấy nữa. Nào, để ta ôm một lát.”
Nghe vậy, Hình Hoan không kiêng nể đẩy tay y ra, bỗng im lặng.
Rốt cục y quay về để làm gì? Để chia sẻ với nàng thông tin động trời ấy sao? Hoàn tục, thành hôn, đúng là bi kịch.
“Sao thế? Không nỡ để người con gái khác được tận hưởng ta sao?” Ngộ Sắc thích thú nắm bắt từng nét biểu cảm trên khuôn mặt nàng, rất độc đáo.
“Sao lại thế được! Ta đang nghĩ không biết nên chúc mừng ngươi như thế nào, tặng quà gì đây. Nương tử tương lai của ngươi có biết thêu gối uyên ương không, hay là ta thêu một bộ cho ngươi. Này, ta không có bạc, những thứ đắt tiền ta không mua nổi, ta chỉ có thể của ít lòng nhiều…” Chính Hình Hoan cũng cảm thấy nụ cười trên khóe môi mình thật miễn cưỡng, đành thao thao bất tuyệt để che lấp cảm giác bất thường lạ kỳ ấy.
“Hay nàng tặng nàng cho ta!” Y tựa người vào thành kiệu, ngắt lời nàng.
“Làm thế sao được… Đàn ông các ngươi có hiểu thế nào là trách nhiệm không vậy? Nếu có điều khổ tâm gì thì đừng lấy người ta nữa, còn nếu đã lấy rồi sao có thể lăng nhăng! Cũng chả trách được hết đám đàn ông, một tay không vỗ thành tiếng mà, nhưng với những người con gái có đạo đức, không nên đi phá hoại hạnh phúc của nhà người khác, chuyện gì thì cũng cần phải có thứ tự trước sau.”
Lời nói của nàng cứ thế tuôn trào ra, thể hiện sự bức xúc nhiều hơn là trả lời. Ngộ Sắc lặng lẽ nhìn nàng hồi lâu, khóe miệng hơi nhếch, dở khóc dở cười nói: “Hoan Hoan muội muội, thực ra chuyện tình cảm không có lề lối gì hết, cũng giống như nội công, không có liên quan gì đến thời gian. Theo lý mà nói, càng già ý chí càng kiên cường, càng không thể nào công phá nổi.”
Nghe lời y nói, Hình Hoan lại hiểu thêm một tầng ý nghĩa mới.
Ban đầu nàng cho rằng, Quản Hiểu Nhàn xuất hiện trước, nhưng dù gì thì nàng cũng là thê tử được Triệu Vĩnh An cưới về danh chính ngôn thuận, đã ở bên chàng vẻn vẹn hai năm trời, suốt thời gian đó nàng chăm sóc hết lòng cho chàng. Nhưng bây giờ, nàng chợt ngộ ra rằng, hai năm thì đã sao, nếu vừa ý nhau có lẽ hai năm cũng có thể coi như gắn bó dài lâu, nếu không vừa ý nhau thì dù có bám lấy nhau cả đời cũng chỉ là một đôi vợ chồng đồng sàng dị mộng, chỉ càng thêm chán ghét nhau mà thôi.
Hình Hoan chợt nhận ra, rời xa, không phải vì bực tức, dường như trái tim đã chết, đành nghe theo số phận.
“Này, không phải là nàng tin thật rồi đấy chứ?” Nhìn thấy nàng trầm ngâm mơ màng, Ngộ Sắc thôi không đùa nữa, véo nhẹ má nàng để nàng hoàn hồn lại.
“A!” Nhưng rõ rang tư duy của nàng và ý đồ của y không giống nhau.
Những lời nói bâng quơ mà nàng cũng tưởng thật? Vậy một ngày nào đó y mang một bát thuốc độc đến nàng cũng chẳng ngần ngại mà uống luôn?
“… Ngươi lại lừa ta?!” Lần này, Hình Hoan đã định thần lại.
“Hoàn tục là thật.” Nói làm thế không phải vì nàng là giả.
“Thế còn chuyện thành hôn?”
“Haha, các vị hôn thê của ta đã chết hết rồi, nàng không gật đầu, ta còn thành thân với ai được chứ?”
“…” Câu nói này nghĩa là gì, cầu, cầu… cầu hôn sao?
“Không hiểu sao? Để ta nói rõ hơn nữa. E hèm, ta đã suy nghĩ kỹ rồi, có thể cho phép nàng dùng tên họ của ta để nàng bước vào nhà ta.”
Không còn nghi ngờ gì nữa, lời của y là một sự khẳng định. Không phải nàng đã hiểu sai mà đúng là y đang cầu hôn nàng. Trước đó, có nằm mơ Hình Hoan cũng không nghĩ tới, sau hai năm làm vợ người ta lại được người khác cầu hôn. Nhưng đại sư, họ Ngộ hình như hơi khó nghe, với cái họ như thế, ngài có quyền nói hùng hồn thế không?
“Hãy phản ứng như một người con gái bình thường xem nào?” Điệu bộ day dứt, khó xử ấy là sao? Tốt nhất nàng nên lý trí một chút, lúc này đừng nghĩ tới tướng công của nàng nữa, nếu đã tuân thủ truyền thống thì cảm phiền hãy tôn trọng phép tắc tổ tông, đừng coi thư từ hôn làm trò đùa!
“Không, không phải, ta…” Bị ngớ ngẩn rồi, người bồng bềnh như đi trên mây, tim đập không còn quy luật, cơ thể như bị hỏa thiêu. Toàn bộ lý trí như bị hút hết sạch, thậm chí nàng chỉ muốn gật đầu đồng ý ngay, nhưng cảm giác choáng váng ngất ngây khiến nàng như bị điểm huyệt, không nói nên lời.
Nàng cứ nghĩ rằng ở đời này những cuộc hôn nhân chàng nàng đồng ý đã không còn nữa.
Nàng đã chuẩn bị cho cuộc sống một mình cho phần đời còn lại.
Thậm chí nàng đã dành thời gian để cảm tạ ông trời, đã để nàng được quen người bạn như Ngộ Sắc đại sư, chí ít thì cũng đã vui vẻ không lo lắng.
Kết quả, tất cả mọi thứ đã đảo lộn không như những gì nàng thiết tưởng.
“Không nói gì sao? Vậy có nghĩa là đồng ý.” Thấy sự im lặng cứ kéo dài không biết đến lúc nào thì dừng, Ngộ Sắc cụp mắt xuống, rồi tự giúp nàng đưa ra quyết định.
“Vậy…” Vậy hãy đưa muội đi. Đi đâu cũng được. Nàng cũng muốn vứt bỏ đi sự yếu đuối trước mặt Triệu Vĩnh An, sợ nếu gặp lại chàng, nàng sẽ trở lại nguyên trạng như cũ.
Nhưng Ngộ Sắc hoàn toàn không muốn nghe tâm sự của nàng lúc này, y thừa nhận rằng bản thân không có đủ can đảm để khen ngợi sự trung thành với cuộc hôn nhân buồn cười của nàng, y sợ nàng sẽ nói những câu ngớ ngẩn khiến y khó có thể chịu đựng nổi.
Hình Hoan chưa nói hết lời đã cảm thấy như có bóng râm trùm lên trước mắt.
Khi Hình Hoan ngước mắt lên, khuôn mặt của y đã ở ngay gần đó, những ngón tay trắng nõn của y xuyên vào mái tóc nàng, ấn mạnh đầu nàng tiến lại gần, lại gần nữa… đến khi hai môi chạm vào nhau. Y nghịch ngợm trượt trên đôi môi mềm của nàng, cảm nhận nàng như bị giật mình. Ngộ Sắc mỉm cười, nhắm nghiền hai mắt, cắn môi dưới nàng, ép nàng phải mở miệng ra, y nhẫn nại để nụ hôn ấy sâu thêm, dần dần đưa lưỡi nàng vào miệng của y, dẫn dắt nàng biết cách đáp lại nụ hôn của đàn ông như thế nào.
“Ứm…” Thế nào là hôn nhau, nói một cách nghiêm túc, lúc này Hình Hoan mới thực sự biết đến.
Nàng có thể cảm nhận rõ ràng hàm răng thẳng đều của y, cũng giống như nàng, và cả hơi thở ấm áp thuộc về y, đó là vị của hạnh phúc, rất ngọt, quẩn quanh giữa răng và lưỡi, khiến người ta không muốn thôi.
Đây có phải là cái thứ “thích” mà Nhậm Vạn Ngân đã nói tới, Hình Hoan không hiểu.
Nàng chỉ biết rằng, chỉ cần cảm nhận thấy hơi thở của Ngộ Sắc là nàng lại muốn cười, vì y từng nói khi cười nàng trông rất đẹp…
“Suỵt, suỵt, suỵt!”
Nụ hôn quyến luyến nhanh chóng kết thúc trong tiếng xuýt xoa như lưỡi rắn hít thở sâu vào trong. Ánh sáng mạnh chói mắt, tiếng động bất thường, tâm trí đang vỡ tan của Hình Hoan bừng tỉnh. Nàng bàng hoàng mở mắt ra, cả người khững lại, chưa kịp đẩy người trước mặt mình ra nàng đã trông rõ đám người đang đứng trước cửa kiệu.
…
Bầu không khí im lặng bao trùm thay thế tiếng ồn ào huyên náo ban nãy, sau khi nhìn rõ hai người đang ngồi trong kiệu, tất cả nhìn nhau lặng ngắt, thậm chí cảm thấy như trong khoảnh khắc, mặt trời nóng gắt bị đám mây đen che khuất.
Trước đó, nếu nhị thiếu gia còn hùng hổ dẫn đoàn nô gia đi bắt gian phu, nay, ngẩn người đứng trước chiếc kiệu đột ngột dừng trước cửa biệt vườn. Chàng liếc mắt nhìn chú tiểu khiêng kiệu bàn tay chàng nắm chặt lấy tấm màn cửa kiệu, dường như máu trên mặt đều dồn về hai con mắt, hai con ngươi đỏ au nhìn chằm chằm vào hai người đang trao nhau nụ hôn giữa thanh thiên bạch nhật.
“Tướng… công…” Cuối cùng thì cũng có người phá vỡ sự im lặng trước. Rõ ràng là đang chìm đắm trong lưới tình dịu dàng, Hình Hoan không biết rằng kiệu đã dừng trước cửa biệt vườn từ lúc nào, càng không ngờ rằng, vừa mới bỏ đi mấy hôm nay nàng lại xuất hiện trước mặt Triệu Vĩnh An với cách này.
“Tướng công?!” Cuối cùng nụ cười nơi khóe môi Ngộ Sắc bị xé nát sau khi nghe tiếng gọi run run ấy.
“Huynh!” Đến lượt Triệu Vĩnh An định thần lại, xác định rõ mối quan hệ huyết thống của mình với gian phu thông qua cách xưng hô, lời nói thoát ra từ hai hàm răng nghiến chặt.
“Huynh?!” Lần này đến lượt Hình Hoan ngớ người ra.
Ngay cả đám nô gia đứng xung quanh cũng phải bóp trán, cúi mặt. Nhị thiếu phu nhân, người có nên xóa dấu vết tội lỗi còn lưu lại trên môi kia không? Nhà này sao lại loạn thế! Lại còn diễn ra công khai thế này!