Thanh Xuân Của Tôi Cùng Với Anh Ấy

Chương 48: Giúp đỡ

"Tiền sao? Dùng hết rồi. Đã dùng nó để mua căn hộ này. Nếu muốn, thì cô đợi nào tôi tiết kiệm đủ, tôi sẽ đưa lại cho cô."

"Được." Nói xong Hoắc Miện xoay người rời đi.

"Hoắc Miện, có chuyện gì sao?"

"Chí Tân bị tai nạn xe." Giọng Hoắc Miện khàn khàn.

"Đáng lẽ cô không nên đến chỗ tôi đòi vài đồng lẻ như thế này. Cô nên đi tìm bạn trai cũ giàu có của cô mới đúng chứ." Ninh Trí Viễn đột nhiên nói.

Hoắc Miện không trả lời, trên mặt tràn đầy thất vọng. Cô quay người bỏ đi.

Nói xong, Ninh Trí Viễn hối hận về quyết định của mình. Tại sao anh lại nói với cô như vậy?

"Trí Viễn, đó là giọng nói của ai vậy? Sao anh còn chưa quay lại?" Một giọng nữ vang lên từ trong phòng ngủ.

Ninh Trí Viễn thực ra vẫn còn tiền trong thẻ. Có một trăm nghìn nhân dân tệ trong tài khoản của anh mà anh dự định sẽ dùng cho đám cưới của hai người.

Nếu anh đưa số tiền này cho Hoắc Miện, liệu cô có cảm động mà quay lại với anh không?

Nhưng mà, anh cũng cân nhắc, nếu Hoắc Miện lấy tiền của anh, nhưng cô vẫn từ chối quay lại với anh. Như vậy sẽ không còn giá trị gì nữa.

Bước ra khỏi căn hộ của Ninh Trí Viễn, Hoắc Miện nhận được cuộc điện thoại của Chu Linh Linh.

"Tớ vừa xuống máy bay đã nhìn thấy tin nhắn của cậu, có chuyện gì vậy, cậu cần nhiều tiền như vậy làm gì?" Giọng Chu Linh Linh có vẻ khá lo lắng.

"Chí Tân bị tai nạn xe. Em ấy hiện đang ở bệnh viện, tớ cần 300.000 nhân dân tệ để phẫu thuật cho em ấy."

Lúc này giọng nói của Hoắc Miện không thể nào khàn hơn.

"Cái gì? Chí Tân bị tai nạn xe? Đừng hoảng, cậu đang ở đâu? Tớ lập tức đi tìm cậu."

"Tớ đang ở tòa nhà kinh doanh Cầu Vồng gần đường vành đai ba."

"Được, chút nữa gặp."

Chu Linh Linh bắt taxi, nửa tiếng sau mới tới nơi. Cô và Hoắc Miện tìm một tiệm KFC ngồi xuống.

"Linh Linh, tớ thật sự hết cách rồi."

"Cảnh sát nói thế nào, hung thủ thì sao?"

"Họ vẫn đang điều tra, tớ có nghe họ nói, có bốn tới năm học sinh bị thương. Em trai tớ không phải là người duy nhất bị thương, nên điều đó khiến cảnh sát gặp khó khăn trong việc giải quyết. Chờ đợi tiền bồi thường phải mất rất nhiều thời gian nhưng Chí Tân phải phẫu thuật không thể đợi được. Tớ phải gom tiền càng nhanh càng tốt."

"Tớ hiểu rồi. Thế này đi, tớ có khoảng 80.000 nhân dân tệ tiết kiệm được, cậu giữ nó trước đi. Tớ sẽ đi hỏi vay bố mẹ, họ hàng và bạn bè của tớ. Tớ nghĩ mình có thể giúp cậu tìm được thêm khoảng 130.000 nhân dân tệ. Phần còn lại chúng ta sẽ tìm sau."

"Cảm ơn cậu, Linh Linh." Hoắc Miện hai mắt đỏ hoe, nắm chặt tay Chu Linh Linh.

"Đồ ngốc, chúng ta là bạn thân nhất mà. Cậu không cần phải cảm ơn tớ. Bây giờ tớ không giúp cậu thì để đến khi nào? Tiền bạc không quan trọng, điều quan trọng nhất là Chí Tân được bình an và khỏe mạnh."

Hoắc Miện gật đầu...

"Miện,

sao chúng ta không nhờ phương tiện truyền thông? Một khi chuyện này được công khai, chúng ta sẽ có đủ tiền phẫu thuật từ các nhà quyên góp."

Hoắc Miện do dự một lúc mới trả lời: "Tớ cũng đã nghĩ đến điều này. Nhưng nếu chúng ta nhờ giới truyền thông thổi phồng sự việc này lên, Chí Tân sẽ chịu rất nhiều áp lực sau khi hồi phục trở lại trường học. Tớ không muốn mọi người nhìn em ấy với ánh mắt thương hại, cậu có hiểu không? Dù sao thì em ấy cũng là một cậu bé rất kiêu hãnh. Tớ sẽ nhờ tới giới truyền thông khi tớ không còn cách nào nữa."

"Cũng phải. Là do tớ nghĩ không chu đáo. Không sao đâu, đừng lo lắng. Chúng ta sẽ nghĩ ra cách khác thôi."

Sau khi cô và Chu Linh Linh tạm biệt nhau, Hoắc Miện trở về căn hộ của mình vào phòng tắm rửa mặt.

Ngay sau đó, một thông báo từ Wechat hiện lên...

"Hoắc nữ thần, cậu có ở đó không?" Tin nhắn gửi đến là bạn học cấp ba của cô, Ngụy Đông.

"Có, sao vậy?"

"Tôi nghe Chu Linh Linh nói em trai cậu bị tai nạn xe, đang cần tiền để phẫu thuật. Phải không?"

"Phải."

"Tôi có tiền, có thể cho cậu mượn."

"Thật sao? Cảm ơn cậu." Hoắc Miện hào hứng đáp.

"Chúng ta nhau rồi thảo luận tiếp nhé."

"Được." Hoắc Miện sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì Chí Tân.

6:30 tối, Hoắc Miện gặp Ngụy Đông tại một nhà hàng Thái gần đó.

Anh lái chiếc Mercedes-Benz GLK màu đen, mặc đồ Armani. Trên tay anh là chiếc ví LV, trên cổ tay là chiếc đồng hồ Longines đính kim cương. Nhìn anh trông giống như một đứa trẻ giàu có hư hỏng.

Hoắc Miện thì ngược lại, chỉ mặc áo phông trắng và quần jean. Trông thật đơn giản nhưng lại có chút thanh lịch.

"Chắc cậu đợi tôi ở đây cũng khá lâu rồi ha." Ngụy Đông mỉm cười hỏi.