Thanh Xuân Của Tôi Cùng Với Anh Ấy

Chương 46: Nguy kịch

"Vui lòng nhỏ tiếng lại. Ở đây không được ồn ào." Một y tá đến ngay lập tức.

"Mẹ, bình tĩnh lại đi."

"Im đi. Đều là lỗi của mày, đồ xui xẻo! Mày đã hại cha của Chí Tân phải chết, bây giờ mày lại hại đến Chí Tân. Tao đã làm gì sai mà phải đẻ ra đứa con gái đáng bị nguyền rủa như thế này? Thật là nghiệp chướng!" Dương Mỹ Dung vừa khóc vừa đấm Hoắc Miện.

Hoắc Miện ủ rũ, không còn lời nào để nói...

Sau đó, Dương Mỹ Dung đột nhiên túm lấy cổ áo Hoắc Miện hét lên: "Là nhà họ Tần làm đúng không? Hả? Đây có phải lại là một sự trả thù khác vì mày còn dính dáng tới con trai họ không? Nói cho tao biết, nói cho tao biết ngay bây giờ!"

"Mẹ bình tĩnh lại đi. Thầy Cao nói là vụ va chạm nhiều người, không phải là cố ý." Hoắc Miện giải thích.

"Tao không tin. Tao không tin. Nhất định là nó. Nhất định là gia tộc kia. Nhất định là bọn hắn! Tao phải gϊếŧ bọn chúng!" Khi bà nói xong, liền chạy về phía lối ra.

"Mẹ..." Hoắc Miện nắm chặt tay mẹ, nức nở.

Cuối cùng, mẹ cô nhoài người về phía trước, gục xuống...

"Mẹ, ở lại với con đi." Hoắc Miện cảm thấy não như sắp nổ tung.

Em trai cô còn chưa qua cơn nguy kịch thì mẹ cô đã ngất đi. Hoắc Miện chịu nhiều đả kích, sắp gục ngã.

Sau khi sắp xếp cho mẹ xong, Hoắc Miện trấn an lại tinh thần, đi lên tầng cao nhất của bệnh viện.

- Tại cửa phòng viện trưởng bệnh viện -

"Tôi muốn gặp viện trưởng." Hoắc Miện nói với trợ lý nam.

"Cô có hẹn trước không?"

"Không."

Lần trước trợ lý có gặp Hoắc Miện nên biết cô là ai. Anh gật đầu, "Đợi ở đây một chút, tôi sẽ nói lại với ông ấy."

Không lâu sau, trợ lý đi ra, "Hiện tại cô có thể vào."

"Cảm ơn."

Hoắc Miện bước vào nhìn thấy viện trưởng đang ngồi trên ghế, có lẽ đang viết báo cáo gì đó.

"Viện trưởng Ngô."

"Ồ, cô đến rồi à. Ngồi đi." viện trưởng nói.

Hoắc Miện gật đầu, hốc mắt đỏ hoe. Cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện với viện trưởng.

"Cô đến đây có chuyện gì. Nói ra đi." viện trưởng nghĩ rằng cô đến đây là vì yêu cầu tiền thưởng lần trước, ông đã không thưởng cho cô đủ lớn.

Không ngờ, Hoắc Miện vừa bắt đầu đã bật khóc: "Viện trưởng, làm ơn cứu em tôi."

"Có chuyện gì, bình tĩnh, từ từ mà nói." ông nói với giọng nghiêm trọng. Nhìn thấy cô như vậy, viện trưởng Ngô dừng công việc đang làm, chỉnh lại kính.

"Viện trưởng, em trai tôi hôm nay ở trường bị tai nạn xe, được đưa vào bệnh viện chúng ta cấp cứu, bác sĩ phụ trách nói não em ấy bị tổn thương nghiêm trọng, sau khi mổ cấp cứu vẫn chưa qua cơn nguy kịch, cho nên bác sĩ đề nghị thực hiện cuộc phẫu thuật thứ hai. Nhưng vì vết thương của em ấy ở phần quan trọng của não nên cuộc phẫu thuật thứ hai vô cùng nguy hiểm. Em ấy mới mười chín tuổi là đứa em trai duy nhất của tôi. Tôi không muốn mất em ấy. Xin hãy giúp tôi."

"Tôi hiểu rồi. Đừng lo. Để tôi gọi điện thoại hỏi một chút."

Ngay sau đó, viện trưởng Ngô đã gọi cho người của Khoa Phẫu thuật Thần kinh, nói chuyện với bác sĩ ở đó.

Vài phút sau, giám đốc Ngô cúp điện thoại, giọng điệu nặng nề nói: "Hoắc Miện, tình hình của em cô rất phức tạp. Bác sĩ Lưu ở khoa giải phẫu thần kinh nói với tôi rằng ông ấy không mấy tin tưởng vào ca phẫu thuật này. Hơn nữa, cho dù phẫu thuật thành công, có thể cũng sẽ có tác dụng phụ."

"Vậy chúng ta nên làm sao đây? Nếu không phẫu thuật lần thứ hai thì sao? Như vậy có tốt hơn cho em ấy không?" Hoắc Miện lo lắng.

Viện trưởng Ngô lắc đầu, "Hãy nghe tôi nói, có một chuyện như thế này: Nếu chúng ta không tiến hành ca phẫu thuật thứ hai, tính mạng của cậu ấy sẽ luôn trong tình trạng gặp nguy hiểm. Nếu cục máu đông trong não cậu ấy không được loại bỏ hoàn toàn, có thể dẫn đến tử vong, hoặc có thể là xuất huyết ồ ạt trong não bất cứ lúc nào. Điều này rất nghiêm trọng."

"Vậy chúng ta nên làm gì?" Hoắc Miện ngây người. Lần đầu tiên, cô mất trí như thế này.

"Giờ, cô trở về suy nghĩ đi. Ngoài ra, cô cùng người nhà nói chuyện, thương lượng với họ. Tôi cần nhắc nhở cô, phẫu thuật lẫn thứ hai sẽ rất tốn kém, ít nhất cũng phải ba trăm vạn tệ, thời điểm tốt nhất để tiến hành cuộc phẫu thuật này là sau một tuần. Nếu không, càng để lâu thì rủi ro càng lớn. Còn về chi phí nằm viện hiện tại, cô không cần lo lắng về điều đó, tiền viện phí có thể để sau này rồi tính. Nhưng cô hãy nói chuyện với gia đình về cuộc phẫu thuật thứ hai. Đó là quyết định quan trọng nhất cần đưa ra ngay bây giờ."

"Cám ơn viện trưởng Ngô, tôi sẽ suy nghĩ kỹ."

Sau đó, Hoắc Miện ngơ ngác đứng dậy... Ba trăm vạn tệ, quả là một số tiền quá lớn. Cô làm sao có thể tìm được số tiền lớn như vậy đây.

"Chờ đã." Viện trưởng đột ngột gọi lại.

Hoắc Miện mệt mỏi quay đầu lại...

“Hoắc Miện,

bác sĩ tiến hành ca phẫu thuật cho quan chức cấp cao đó, bác sĩ Tần, là bạn cũ của cô đúng không?” Câu hỏi then chốt này vừa mới xuất hiện trong đầu viện trưởng Ngô.