Thanh Xuân Của Tôi Cùng Với Anh Ấy

Chương 30: Phần thưởng

Bên trong phòng y tá trưởng...

Khi Hoắc Miện bước vào phòng, cô thấy y tá trưởng Tề Diên đang nói chuyện điện thoại. Y tá trưởng vừa nhìn thấy Hoắc Miện liền kết thúc cuộc nói chuyện rồi cúp điện thoại. Cô gật đầu với Hoắc Miện, nói: "Mời ngồi."

"Vâng."

Tề Diên, y tá trưởng, nổi tiếng trong Khoa Sản phụ là một người lạnh lùng, nghiện công việc. Cô đã làm nhiều thực tập sinh phải khóc.

Những thực tập sinh yếu tim hơn đã bỏ việc hoặc chuyển sang Bộ phận khác.

Hoắc Miện đã thực tập dưới trướng của Tề Diên được 6 tháng rồi. Mặc dù y tá trưởng rất đáng sợ, nhưng cô ấy rất chuyên nghiệp và hiểu biết. Hoắc Miện thích những điểm này ở Tề Diên, theo như cô biết, thì Tề Diên tốt hơn nhiều so với những đồng nghiệp khác, tham lam chỉ quan tâm đến tiền.

"Hoắc Miện,

trợ lý viện trưởng của bệnh viện vừa gọi điện nhờ tôi chuyển lời cho cô. Ca phẫu thuật cho quan chức chính phủ rất thành công, 12 giờ nữa ông ấy sẽ tỉnh lại."

"Thật sao? Thật sự quá tốt!" Hoắc Miện mỉm cười.

"Viện trưởng muốn thưởng cho những người đã tham gia ca phẫu thuật này sau khi quan chức tỉnh lại. Bệnh viện của chúng ta có 3 người tham gia, bác sĩ gây mê, cô và một y tá nam khác. Viện trưởng muốn biết là cô muốn phần thưởng gì."

“Bệnh nhân còn chưa tỉnh, nói đến chuyện phần thưởng không phải hơi sớm sao?” Hoắc Miện hơi ngập ngừng hỏi.

"Viện trưởng khẳng định là vị quan chức đó sẽ tỉnh, cô muốn gì cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ chuyển lời cho cấp trên." Tề Diên bình tĩnh nói.

Hoắc Miện suy nghĩ một chút, hỏi: "Tôi thực sự có thể đưa ra một yêu cầu sao?"

"Đương nhiên, miễn là không quá đáng."

"Tôi hy vọng là nhận được một khoản tiền thưởng." Hoắc Miện chắc chắn nói ra từng chữ.

"Một khoản tiền thưởng?" Cô y tá trưởng có vẻ ngạc nhiên. "Tôi nghĩ cô sẽ yêu cầu một vị trí chính thức."

Quá trình để có được một vị trí chính thức cần ít nhất cần ba năm. Hơn hết, phải trải qua quá trình kiểm tra và chấm điểm rất nghiêm ngặt. Đó là cả một quá trình lâu dài và phức tạp.

"Một vị trí chính thức? Tôi chưa nghĩ đến điều này. Tôi làm việc ở đây cũng chỉ mới được 6 tháng, tôi không mong đợi sẽ sớm trở thành nhân viên chính thức. Phần thưởng 1 , 000 nhân dân tệ có thể sẽ có ích với tôi hơn bây giờ."

Cô thực sự rất cần tiền. Cô không chỉ tiêu hết số tiền trong thẻ tín dụng mà còn nợ Linh Linh 1.000 nhân dân tệ.

Bệnh viện có thể trao phần thưởng 1,000 nhân dân tệ cho cô, sẽ có thể giúp cô trải qua tình hình khó khăn ngay trước mắt. Ít nhất em trai cô cũng sẽ có đủ tiền dùng cho tháng tới.

"Được rồi, tôi sẽ chuyển lời giùm cô. Nhưng, quyết định cuối cùng sẽ do viện trưởng đưa ra."

"Vâng, nếu không còn việc gì nữa, tôi đi làm việc đây." Hoắc Miện nói, sau đó đứng dậy rời đi.

"À, Hoắc Miện."

"Vâng?" Hoắc Miện quay đầu lại.

"Tôi nghe nói, người phụ trách phẫu thuật chính lần này là một bác sĩ giải phẫu thần kinh rất giỏi, tất cả các bác sĩ phẫu thuật hỗ trợ anh ấy đều là bác sĩ nổi tiếng trong nước. Anh ấy... anh ấy còn rất trẻ sao?" y tá trưởng hỏi, hơi xấu hổ.

Y tá trưởng không có ý tọc mạch; cô ấy chỉ tò mò thôi. Cô nghe nói rằng bác sĩ phẫu thuật đến từ Harvard, nhưng chưa có cơ hội gặp trực tiếp anh ta. Cô chỉ có thể hỏi Hoắc Miện để giải tỏa sự tò mò của mình.

Im lặng ba giây, Hoắc Miện cắn môi đáp: "Đúng vậy, anh ấy còn rất trẻ."

Không hiểu vì sao, Hoắc Miện cảm thấy tự hào khi nói về Tần Sở.

Bất chấp những nỗ lực không ngừng nghỉ của viện trưởng mời anh đi ăn tối, Tần Sở đã từ chối lời đề nghị đó sau khi ca phẫu thuật hoàn thành.

Ăn tối với một ông già khô khan, không có chút thú vị nào sao? Nó thật nhàm chán, thậm chí nghĩ còn không nghĩ đến.

Thêm vào đó, không phải viện trưởng thuyết phục được anh đảm nhận ca phẫu thuật. Nếu là ông ta, Tần Sở có lẽ ngay từ đầu đã không nhận.

Lúc ra khỏi bệnh viện, Tần Sở lấy điện thoại gọi tài xế đến đón. Đột nhiên, anh nhìn thấy một chiếc Jaguar màu đen đang giảm tốc độ và dừng trước mặt anh.

Cửa sổ hạ xuống, nam thanh niên ngồi bên trong tháo kính râm ra. Hắn kinh ngạc kêu lên: "Tần Sở?!"