Bạch Phục Linh vừa nghe còn có chuyện tốt này lập tức gật đầu đáp ứng: "Được, ngươi nói xem."
Điền Đường duỗi ngón tay chỉ lên trời: "Trong nhà ta có người tiên đoán, gần đây đêm xem thiên tượng, tính ra 9 ngày sau sẽ nghênh đón mùa đông giá rét, đến lúc đó nếu có người không lương (lương thực) không bông, chỉ sợ sẽ có không ít thương vong."
Nghe vậy, vẻ mặt Bạch Phục Linh nghiêm túc không ít: "Ý ngươi là để cho ta cứu tế bọn họ sao?"
"Mấy ngày nay thời tiết vốn đã rét lạnh, chỉ sợ người dân sống qua ngày vô cùng gian nan, ngươi ở y quán, tương đối dễ tiếp xúc với những người này, nếu như gặp được, ngươi bảo bọn họ có thể đi thôn Điền gia, nơi đó có thể bảo đảm an toàn cho bọn họ."
Bạch Phục Linh hoàn toàn sửng sốt, khϊếp sợ nhìn Điền Đường, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp: "Ngươi... ngươi... ngươi nói đùa gì vậy?"
Điền Đường quay đầu lại chỉ vào Lý Nhị Trụ đang thở hồng hộc: "Ngươi biết hắn không?"
Bạch Phục Linh nhìn chằm chằm thật lâu, một hồi lâu mới chậm rãi xác nhận: "Lý Nhị Trụ? Như thế nào mà ngươi ... Ngươi đi thôn Điền gia?"
Điền Đường nhìn Lý Nhị Trụ: "Ngươi nguyện ý rời khỏi thôn Điền gia, trở về trấn sao?"
Lý Nhị Trụ giật mình, nghĩ đến uy hϊếp của Điền Đường lúc trước, liên tục lắc đầu nói: "Không, chết cũng không trở về!"
Điền Đường rất hài lòng với đáp án của hắn, quay đầu đối mặt với Bạch Phục Linh: "Bạch đại phu, nếu như ngươi không yên tâm, có thể theo chúng ta đi thôn Điền gia một chuyến, ta không có ý gì, chỉ không muốn nhìn thấy cảnh đói khổ lạnh lẽo, hiện tại chiến tranh liên tục phát sinh, người đi lên chiến trường tham gia quân ngũ đã tử thương vô số, ít nhất những người được lưu lại này, ta muốn bảo vệ tính mạng của bọn họ."
Điền Đường đánh giá biểu cảm của Bạch Phục Linh, tiếp tục nói: "Hơn nữa, ở trên trấn bọn họ đã cùng đường, nhiều thêm một con đường cũng không có gì xấu."
Bạch Phục Linh bị lý do của Điền Đường thuyết phục, hoảng hốt gật đầu: "Được."
Lúc này khuôn mặt Điền Đường mới lộ ra nụ cười.
Chuyện vẹn toàn đôi bên, cớ sao mà không làm chứ.
Thôn cấp 2: 100/200.
Nếu không phải thế lực trong tay nàng không đủ cường đại, nàng còn muốn đi lên chiến trường cướp người.
Một đám phế vật, đánh trận chỉ dựa vào mạng người, mạng người rất trân quý!
…
[Chúc mừng người chơi đã hoàn thành nhiệm vụ [phòng học đầu tiên], khen thưởng 100 bộ sách giáo khoa tiểu học, 1000 quyển tập, 2000 bút chì, 100 bàn tính, bạc *10 lượng, kinh nghiệm nhân vật +1, độ hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến [Giáo dục Hưng Bang - dạy học sơ cấp] 1%]
Trải qua hơn mười ngày, phòng học đơn sơ cuối cùng cũng xây xong.
Gian phòng học này ngay ở vị trí từ đường trước kia, ở trong từ đường mở một căn phòng nhỏ, chuyên môn sử dụng làm phòng học.
Nói là phòng học, kỳ thật bên trong chỉ có một ít bàn ghế đơn giản, ban đầu Điền Đường dự định chọn một ít bàn ghế từ trong thôn đặt ở chỗ này, sử dụng làm bàn học, chỉ là sau khi nàng đưa ra yêu cầu này, các thôn dân dẫn đầu tỏ vẻ cự tuyệt, hơn nữa bớt chút thời gian rảnh rỗi làm một ít bàn ghế mới.
Sau khi phòng học xây xong, Điền Đường lấy bảng đen và phấn đã sớm mua trong hệ thống ra, đặt ở phía trước phòng học. Nàng ngược lại là muốn dựa theo hình thức chín năm giáo dục bắt buộc để dạy dỗ, nhưng hiện tại tình huống thôn Điền gia hiển nhiên không thích với hợp hình làm theo thức từng bước, cho nên sau khi treo bảng đen thật chắc, chuyện đầu tiên nàng làm chính là viết con số từ 0 đến 9 ở trên bảng đen .
Đồng thời viết con số sau 10 ở phía dưới, những nội dung này không nhiều lắm, chỉ viết hai hàng, kế tiếp, chỉ cần hơi động não một chút, là có thể suy đoán ra con số phía sau sắp xếp.
Xuống chút nữa, là một ít văn tự đơn giản, chủ yếu là một ít văn tự hiện tại bọn họ có thể dùng, có thể nhìn thấy ở đại sảnh giao dịch.
Chữ viết trong sách giáo khoa chủ yếu dùng phương pháp ghép âm, chỉ là lúc đầu phương pháp này cũng không thích hợp, cũng may các thôn dân cần nhận biết chữ không nhiều lắm, chỉ cần để cho bọn họ nhận thức được chữ nên nhận thức, những bài dạy học khác có thể nói sau.