Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Tới Cổ Đại

Chương 39

Điền Kim Hoa nhìn tấm bảng treo bên ngoài l*иg sắt: "Trộm đồ, ta biết hai chữ này."

"Trộm đồ, bọn họ khẳng định muốn trộm đồ."

"Đúng, khẳng định là như vậy!"

"Đáng đời!"

Ba người trong l*иg vẫn lớn tiếng kêu to, nhưng ngoại trừ nhận được ánh mắt ghét bỏ ra, không ai để ý tới bọn họ.

Lúc này Điền Đường mới đi tới bên ngoài đại sảnh giao dịch, mắt nhìn ba người trong l*иg sắt cũng có chút kinh ngạc, lúc sáng nàng tỉnh lại kiểm tra giao diện trò chơi mới phát hiện đêm qua có người phát động cảnh giới của khu an toàn.

Lúc này nhìn thấy ba người bị nhốt trong l*иg, nàng không có chút đồng tình nào với bọn họ.

"Thần nữ nói, đêm qua ba người bọn họ có ý đồ trộm cắp, phát động cảnh giới, ba ngày sau mới có thể ra khỏi l*иg."

"Quả nhiên là trộm đồ!"

Nàng quay người mở cửa đại sảnh giao dịch nói: "Người trong thôn càng ngày càng nhiều, thần nữ nói muốn xây nhà cho mọi người, mọi người có thể dựa theo nhiệm vụ bên trong, chất gỗ ở một địa điểm cố định, không tới một ngày, thần nữ có thể làm xong nhà gỗ."

Trong đại sảnh giao dịch, hàng hóa thôn dân có thể bán ra trong chuyên mục tương ứng đã có thay đổi, một ít vật liệu dùng để xây nhà xuất hiện ở khu [bán ra].

Dân làng có thể lên núi tìm vật liệu cần thiết để xây nhà, trực tiếp bán ở đại sảnh giao dịch là được.

Bước đầu định vị nhóm nhà đầu tiên là mười sáu căn, áp dụng kết cấu nhà phố để xây dựng, diện tích mỗi căn khoảng 15 mét vuông, chia làm hai tầng trên dưới, tầng một là phòng khách và nhà bếp, tầng hai là hai phòng ngủ.

Điền Đường mang nhóm sáu mươi mấy người kia, tổng cộng có ba mươi mấy gia đình, nàng dự định chia đám hài tử ở lại thôn Điền gia thành một phần, nếu như muốn náo nhiệt, có thể cùng những gia đình này kết bạn sống qua ngày, nếu thật sự muốn, bản thân những thôn dân này đã có nhà ở trong thôn, cũng không cần lo lắng không nhà để về.

Như vậy, sau khi nhóm 16 căn nhà đầu tiên xây xong, tạm thời có thể đáp ứng nhu cầu của nhóm thôn dân này.

"Điền tiểu muội, thần nữ có nói cái này là cái gì không?"

Trong đại sảnh giao dịch, có người sinh ra lòng hiếu kỳ với "ngân hàng" mới xuất hiện.

Lời này vừa hỏi ra, những người còn lại nhao nhao nhìn qua, muốn tìm được một đáp án từ Điền Đường.

Thứ Điền Đường chờ chính là cái này, nhưng trên mặt nàng vẫn duy trì dáng vẻ bình tĩnh, đi tới đứng lại trước "máy ngân hàng".

Chỉ trong chốc lát, xung quanh nàng đã có một đám người vây quanh, đều đang chờ thao tác của Điền Đường.

[Tên?]

"Điền Đường."

[Xin nhập dấu vân tay.]

Điền Đường đặt tay lên máy.

[Vân tay nhập thành công, vân tay nhập thành công]

[Xác nhận thành công, có gửi tiết kiệm hay không?]

"Có."

Điền Đường nói xong, từ trong máy đẩy ra một ngăn kéo, nàng lấy ra hai đồng tiền từ trong túi, đặt ở trong ngăn kéo.

"Gửi tiền."

[Gửi tiền thành công.]

Thôn dân nhìn ngăn kéo rút lại, ánh mắt tràn ngập sự kinh ngạc.

Điền Ngưu đứng ở bên cạnh Điền Đường khẩn trương đυ.ng vào máy: "Đồ của thần nữ còn có thể nuốt tiền?"

"Không phải nuốt tiền."

Điền Đường quay đầu lại, giải thích đơn giản cho mọi người một phen, "Thần nữ nói thứ này không khác mấy với thương hành, chỉ là thương hành phải gửi nhiều tiền, mà vật này có thể gửi ít tiền."

"Vậy ngươi lấy tiền ra thử xem?"

Điền Đường xoay người, giơ tay đặt lên máy, chỉ chốc lát sau, trên máy đã hiện ra số dư của nàng.

Thao tác của cỗ máy này là Điền Đường tự mình thiết lập, nàng tự nhiên rất là quen thuộc với quá trình, chỉ chốc lát sau, 2 đồng tiền nàng vừa gửi vào đã lấy được ra, mà tiền gửi ngân hàng của nàng cũng biến thành 0.

“Có ai muốn thử không?” Điền Đường nhìn mọi người.

Các thôn dân theo bản năng ôm chặt túi quần áo.

"Ta... ta có thể thử không?" Một giọng nói yếu ớt vang lên trong đám đông.

Điền Đường mỉm cười nhìn nàng: "Đương nhiên, ngươi tới đi."

Người nói chuyện không phải ai khác, chính là Điền Kim Hoa, từ sau khi nàng lấy dũng khí hỏi Điền Đường có thể bán dược liệu khác hay không, nàng liền hạ quyết tâm nhất định phải theo sát Điền Đường, cho nên lúc này nàng vẫn cố lấy dũng khí đứng ra.