Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Tới Cổ Đại

Chương 37

Ước chừng 1 giờ trôi qua, tất cả các món ăn đều đã xong.

Lúc này bàn ở cửa thôn đã được bày biện chỉnh tề, một chậu thức ăn một chậu cơm, ngô được đặt ở trên bàn.

Ghế và bát không đủ, mọi người liền luân phiên ăn, dù sao chì cần ăn no là được.

Trong quá trình này cũng có người sợ sau đó không ăn được, muốn giành ăn trước, Điền Đường trực tiếp đứng ở trước mặt đối phương, ngẩng đầu nhìn hắn.

"Ta, ta gọi là Lý Nhị Trụ, ta đều nghe nói, thần nữ chỉ báo mộng cho mỗi ngươi, ngươi có phải là sứ giả thần nữ hay không… Ta thật sự đói không chịu được, đói sắp chết, ngươi có thể nói với bọn họ một tiếng, để cho ta ăn trước có được không?"

Lý Nhị Trụ ôm bụng, thấp giọng nói chuyện với Điền Đường.

“Không thể, đã nói là người già yếu, phụ nữ và trẻ em ăn trước, ngươi là một đại nam nhân, còn có biết xấu hổ hay không?” Điền Đào Hoa xông tới, một tay dắt Điền Đường đi, vừa đi vừa nói chuyện với Điền Đường, “Tiểu muội, sau này muôi không cần nói chuyện với bọn họ, vừa nhìn đã biết người nọ không phải là người tốt gì.”

Điền Đường vốn còn muốn nói với Lý Nhị Trụ, xem có cách nào lại đi đến trấn bên cạnh kéo một ít người tới đây hay không, chỉ là nàng cũng rất rõ Điền Đào Hoa đang quan tâm nàng.

Không vội, hiện tại cơ sở hạ tầng trong thôn còn chưa phát triển, cho dù dân số đạt tiêu chuẩn cũng không có cách nào nào thăng cấp, chuyện lừa người tới có thể từ từ nói sau.

Điền Đường nhu thuận mặc cho Điền Đào Hoa dắt: "Ta biết rồi, Đào Hoa tỷ, ngươi ăn chưa?"

Điền Đào Hoa nuốt nước miếng: "Còn chưa đâu, sắp đến phiên chúng ta rồi, tiểu muội, thịt này cũng thật thơm a, nếu có thể ăn nhiều mấy bữa thì tốt rồi."

Điền Đường híp mắt cười: "Sau này mỗi ngày đều ăn."

"Không không không, mỗi ngày cũng không ăn được, một tháng nếu có thể ăn một bữa, ta liền thỏa mãn.” Điền Đào Hoa nói xong, thật sự mặc sức tưởng tượng một chút về cuộc sống ăn thịt trong tương lai, nuốt nước miếng càng nhiều.

Điền Đường không nói thêm gì nữa, hiện tại xây dựng thôn trước, an trí cho nhiều thôn dân trong thôn, về phần thịt, chờ chuyện này làm xong lại đưa vào chương trình nghị sự cũng không muộn.

Bữa tối hôm đó, tất cả mọi người đều ăn với vẻ mặt sung xướng.

Trước lúc Điền Đường về tới trong thôn, các nữ nhân cũng tụ tập cùng nhau nói chuyện.

Nữ nhân mang theo hai đứa nhỏ sau khi cơm nước xong, lại ôm đứa nhỏ quỳ xuống trước phía đại sảnh giao dịch nói: "Cám ơn thần nữ ban ân, cám ơn thần nữ cứu chúng ta." Thành khẩn cám ơn xong, nàng ôm đứa nhỏ đứng dậy, ngồi ở trên ghế, trên mặt cười nhiều hơn.

Những người khác tương đối tốt hơn, đối với tình huống thôn Điền gia thì cảm thấy kỳ lạ. "Thôn Điền gia này không phải là một thôn của thần tiên đấy chứ?"

"Chỉ nghe nói là Bồng Lai tiên cảnh, chưa từng nghe nói qua thôn Điền gia tiên cảnh?"

"Ngươi ngốc sao, Bồng Lai Tiên Cảnh khẳng định cũng có thôn, vậy khẳng định cũng có tên thôn, thôn Điền gia này làm sao không phải là tiên cảnh?"

"Ta trước đây cũng đã tới thôn Điền gia, không kém mấy so với hiện tại."

"Cái kia không giống, ngươi không nghe người thôn Điền gia nói sao, từ sau khi thổ phỉ đến, tiểu nữ kia ban đêm nằm mơ thấy thần nữ, nói là thần nữ vì báo đáp thôn Điền gia, mới biến thôn Điền gia thành tiên cảnh, nơi cửa thôn kia, nghe nói là trong một đêm mọc ra đấy."

"Thật hay giả?"

"Thật, người trong thôn đều biết, thật sự là do ông trời phù hộ thần nữ phù hộ."



"Hắt xì!"

Đột nhiên hắt xì một cái, Điền Đường xoa xoa cái mũi, ngồi ở trong phòng, ghé vào trên bàn tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch.

Nhóm thôn dân mới tới này hẳn là có 67 người, nhà gỗ của thôn Điền gia tổng cộng có 40 gian, ở lại không là vấn đề, nhưng những nhà gỗ này đều từng là của thôn dân để lại, Điền Đường không có ý định một mình chiếm hữu.

Cứ như vậy, nhóm thôn dân mới tới còn cần sắp xếp lại.