Hóa ra thời trẻ Bùi Huyền mai danh ẩn tích ở Thành Vân Châu, nuôi dưỡng một mầm non, đứa nhỏ thể chất nhu nhược, là nghịch lân cả đời của Bùi Huyền. Đứa nhỏ kia nhu nhược đoản thọ*, lại là tử huyệt của Bùi Huyền .
*Đoản thọ: chết non, chết yểu, thường là do ốm đau bệnh tật.
Diệp Thanh bị một thanh kiếm xuyên bụng mà chết, có lẽ thiếu niên nho nhỏ chết không nhắm mắt, mà cái chết ngoài ý muốn của cậu đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ Bùi Huyền, nhấc lên kiếp nạn hủy diệt thế gian.
Nhớ lại lúc trước, Đường Hi vẫn sợ hãi như cũ.
Sau khi hắn trọng sinh , phát hiện có một đứa trẻ trước mắt.
Đứa trẻ này thoạt nhìn chỉ được mấy tháng, trên đầu mọc lác đác sợi tóc, khuôn mặt nhỏ non nơt, giống như khối đậu hủ. Không biết đang mơ giấc mộng đẹp gì, miệng nhỏ chép chép hai cái. Mà Bùi Huyền ngồi ở mép giường, ánh mắt lạnh nhạt, đứa trẻ ghé vào trong lòng ngực hắn ngủ, tư thế nghiễm nhiên là bảo hộ.
Sau khi Đường Hi hoảng sợ, tâm tình kích động đến vui mừng phát khóc, bởi vì hắn quay về năm Thiên Thú thứ nhất, thời gian này, Diệp Thanh còn chưa chết, Bùi Huyền còn chưa điên!
Nhắc lại chuyện cũ, tầm quan trọng của Diệp Thanh đối với toàn bộ Tu chân giới không cần nói cũng biết, cho nên đời này Đường Hi liều mạng cũng muốn bảo hộ đứa nhỏ này!
Nhưng đối với Diệp Thanh mà nói, chuyện kể trước khi ngủ này khiến lòng người sợ hãi.
Tên ma đầu kêu Bùi Huyền thật là khủng khϊếp, nghiễm nhiên thành nhân vật đáng sợ trong lời truyền miệng của mọi nhà ở Thành Vân Châu: “Không nghe lời, Bùi Huyền tới bắt ngươi.” Một người có thể khiến em bé nín khóc.
Càng nghĩ càng sợ hãi.
Mặc kệ Đường Hi khuyên can, Diệp Thanh lóc cóc chạy đi, “Lộc cộc”, ôm gối đầu nhỏ đi gõ cửa phòng của phụ thân Diệp Huyền, cậu một bên gõ, một bên phát ra âm thanh non nớt, xen lẫn một tia sợ hãi chọc người trìu mến: “Cha! Con sợ quá! Bùi Huyền muốn tới!”
“Cha! Con muốn ngủ với cha! Ô ô ô ô!”
Cánh cửa lập tức mở ra.
Nam nhân trong phòng mặc một bộ lam y, theo tiếng cửa kẽo kẹt, tấm lụa đen che mắt rơi trên mặt đất, nam nhân chậm rãi mở đôi mắt khép hờ, tròng mắt lan tràn huyết sắc như tơ nện, như thủy triều kéo đến không còn một mảnh huyết sắc.
Nam nhân bị đứa trẻ tràn ngập hương thơm rúc vào người, đứa bé sợ hãi giơ hai cánh tay ngó sen ôm đùi hắn, cơ thể nhỏ bé còn run bần bật, “Cha, đại ma đầu Bùi Huyền thật là khủng khϊếp, nghe nói hắn một bữa muốn ăn ba bạn nhỏ.”
Mà cậu còn chưa đủ để đối phương ăn!
Diệp Thanh nhẹ giọng khóc nức nở, không chú ý tới bộ dạng cứng đờ của nam nhân, hàng mi dài rũ xuống, che giấu cảm xúc mưa rền gió dữ trong mắt.
Hình như quá sợ hãi, tay chân Diệp Thanh giống con khỉ nhỏ mà bò lên trên, tìm được tư thế trong lòng ngực, mới cảm thấy mỹ mãn mà ngừng run rẩy.
“Đừng sợ, cha sẽ bảo hộ con.”
Nam nhân ôm đứa bé vào trong lòng ngực, nhẹ giọng an ủi.
Đường Hi bay lại đây, nhìn thấy một màn tình cảm phụ tử dịu dàng thắm thiết, phản ứng đầu tiên không rét mà run, bởi vì nhìn thấy tư thái tự nhiên của ma đầu, thời điểm này Bùi Huyền rõ ràng đã sớm đọa ma, lại có thể không bại lộ nửa điểm manh mối, có thể thấy được tu vi sâu không lường được.