Edit: Cỏ ngáo ngơ
Tôi và Cố Ngôn đã kết hôn được hai năm, và chúng tôi chỉ gặp nhau hai lần.
Một là xem mắt, hai là kết hôn.
Vì công việc và tình hình dịch bệnh nên anh ấy đã hai năm rồi chưa về nhà.
Chúng tôi cũng không thường giao tiếp với nhau.
Nếu không phải có một khoản tiền đầu tháng luôn được gửi vào thẻ, tôi sẽ nghĩ mình là góa phụ.
Thật khó để giải thích hành vi của mình, vì vậy tôi quyết định chạy trước, giả làm người qua đường.
Tôi nói bâng quơ: "À! Chồng em sắp sinh rồi, em phải vào bệnh viện."
Cố Ngôn đưa tay ngăn tôi đang định chuồn đi, nhẹ nhàng nói: "Anh không có dấu vân tay nên không thể mở cửa."
"..." Anh ấy làm sao nhận ra tôi?
Khi chúng tôi về đến nhà, tôi lại gặp rắc rối.
Phòng ngủ thứ hai được tôi biến thành phòng game, và chúng tôi sẽ ngủ chung giường tối nay.
Cố Ngôn hỏi tôi: "Em có muốn tắm không?"
Tôi lắc đầu lia lịa, nói sáng nay tôi đã tắm rồi.
Anh ấy nói "Ồ" và đi vào phòng tắm để tắm.
Nghe tiếng nước chảy vang lên, tôi nằm trên giường mà lòng hồi hộp.
Thật xấu hổ, thật xấu hổ.
Ngay khi tôi chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, chiếc giường đột nhiên bị lún xuống, đầu óc tôi lập tức thanh tỉnh.
Tôi lặng lẽ mở mắt ra, chỉ thấy Cố Ngôn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi bên giường.
Trong lòng tôi điên cuồng gào thét, mặt đỏ bừng.
Cố Ngôn kéo chăn định che nhưng nó không nhúc nhích. Anh đứng dậy, tìm một chiếc khăn trong ngăn tủ để che đi bộ phận quan trọng, tắt đèn ngủ trên đầu giường rồi nằm trở lại trên giường.
Bây giờ đã là cuối thu, ban đêm hơi lạnh.
Tôi lặng lẽ kéo chiếc chăn bông đang quấn quanh người ra đắp cho anh.
Anh hỏi: "Em tỉnh rồi?"
Tôi nói: "Ừ."
"Ah vậy thì tốt rồi, anh không tìm thấy quần áo của mình, em có biết nó nằm ở đâu không?"
Tôi nghĩ đến việc mình nổi hứng ủi quần áo rồi khiến tất cả bị cháy.
Tôi lương tâm cắn rứt, "Ném... ném rồi."
"..."
Anh quay người, lưng đưa về phía tôi, "Ồ, chúc em ngủ ngon."