Mang Theo Kho Hàng Trở Về Thập Niên 80

Chương 48

Lâm Niệm không nghĩ nhiều như vậy, dù sao tháng này cô lấy toàn bộ tiền lương không bao ăn bao ở, tổng thể mà nói là chiếm tiện nghi lớn, tự chuẩn bị một bữa sáng mà thôi, cũng là việc nên làm.

Đến quán ăn sáng, Lâm Niệm mua bánh bao và sữa đậu nành mà Chu Đông Phong muốn, vừa nhớ mua cho đủ, một xu cũng không nhiều.

Sau khi trở về, Lâm Niệm đưa bữa sáng được gói kỹ cho Chu Đông Phong, thấy hắn đang thu thập vài thứ, không nói hai lời lập tức giúp đỡ chuyển đồ.

Sáu giờ mười phút, Chu Đông Phong ăn hai cái bánh bao, lại dùng sức ục ùng uống hết sữa đậu nành đã bị lạnh, tùy tiện rửa sạch cốc ở dưới vòi nước, sau khi nhét vào trong xe, liền mang theo Lâm Niệm xuất phát.

"Sau khi đi qua đấy cô cũng không cần làm gì, đứng ở phía sau tôi là được rồi, lúc nào bảo cô chuyển đồ thì chuyển đồ." Vào lúc lái xe, Chu Đông Phong nói chuyện với Lâm Niệm, "Nếu cô làm việc thuận lợi, thời gian nghỉ ngơi cũng nhiều hơn."

“Đã biết, anh Chu." Lâm Niệm ngoan ngoãn đáp ứng.

Đến chợ buôn bán nông sản, cô cũng quả thật không nói gì, thậm chí là không đi nhìn chung quanh.

Số lượng nguyên liệu nấu ăn mà mỗi ngày nhà hàng dùng đến cũng không khác nhau nhiều lắm, chỉ là thỉnh thoảng có khách hàng cần gọi món, sẽ cần một ít nguyên liệu nấu ăn đặc biệt đắt tiền.

Thời điểm xe đi đến chợ, có vài nguyên liệu nấu ăn đã được chất ở bên ngoài.

Chu Đông Phong chỉ vào một thùng trong đó, sai Lâm Niệm đi làm việc: "Tiểu Lâm, cô chuyển thứ này lên xe đi, chú ý lúc chuyển cần phải cẩn thận một chút, đặc biệt là trứng gà, nhất định phải thật cẩn thận, phải chọn một vị trí không dễ dàng bị xóc nảy khi xe chạy đi."

Lâm Niệm gật đầu đồng ý, nhìn một chồng nguyên liệu nấu ăn ở trước mặt, nghĩ phải làm như thế nào mới có thể để nó không bị xóc nảy.

Vị trí tốt nhất khẳng định là bị kẹp ở chính giữa, cũng may lúc đặt trứng gà ở trong thùng người ở này đã đặt rất nhiều rơm rạ vào đó, nói như vậy là nếu như không phải tình huống đặc biệt xóc nảy, trên cơ bản cũng sẽ không có vấn đề gì xảy ra.

Vào thời điểm cô đánh giá nguyên liệu nấu ăn, Chu Đông Phong nói với cô một tiếng, rồi đi vào bên trong chợ.

Lâm Niệm ngẩng đầu nhìn thoáng qua, liền bắt đầu quy quy củ củ mà chuyển đồ.

Sau khi chuyển đồ một lát, bên cạnh có người cùng cô chào hỏi "Cô gái này, tại sao lão Lưu lại không tới vậy?"

Lâm Niệm nhìn qua, thấy đối phương để lộ ra một ánh mắt quan sát, liền biết hắn hẳn là rất rõ về tình huống của Lưu Đống, vì vậy nói: "Tôi tạm thời đổi công việc với anh Lưu, chờ thân thể của anh Lưu khỏe lại, tôi sẽ đổi lại."

"Đổi công việc sao?" Đối phương nheo mắt lại, quả nhiên là biết rõ tình huống của Lưu Đống, "Đây cũng là biện pháp tốt, nhưng mà công việc trước đây của cô là gì vậy, lão Lưu có khả năng làm công việc đấy sao?"

“Không phải anh Lưu làm, mà là chị dâu làm" Lâm Niệm nhấp môi mỉm cười nói: "Tôi ở sau bếp rửa chén rửa rau, chị dâu làm việc rất lưu loát, rất thích hợp với công việc đó."

"Như vậy cũng không tệ, cứ như vậy, công việc này cũng sẽ không bị mất, " Đối phương vỗ đùi một cái, theo bản năng kích động mở miệng, lại gật gật đầu, thấy Lâm Niệm nhìn chăm chú vào hắn như vậy, cũng có chút ngại ngùng, vội vàng giải thích, "Ai, cô gái nhỏ này, tôi không có ý gì, tôi cùng lão Lưu cũng quen biết rất nhiều năm rồi, biết được chuyện phiền toái nhà lão, mấy ngày trước đều phát sầu thay hắn, hiện tại rất tốt, mọi chuyện xem như đã giải quyết xong, thật sự phải cảm ơn cô đã đổi công việc cho lão.”

“Không có việc gì, anh Lưu và chị dâu đã nói cảm ơn tôi rồi.” Lâm Niệm cười nói, đối với người trước mặt này cũng không còn chuyện gì để nói nữa, nói xong câu đó thì lại bắt đầu làm việc.

Đối phương thấy cô bận rộn, cũng không nói nhiều, chỉ nói: “Nếu cô cảm thấy mệt thì có thể gọi tôi, đến lúc đó tôi có thể giúp cô cùng nhau vận chuyển đồ.”