Mang Theo Kho Hàng Trở Về Thập Niên 80

Chương 34

"Giá cả rất rẻ sao?" Lần trước Mạnh Kha Mẫn là người đi ra ngoài cùng với Lâm Niệm, đương nhiên biết được cô tốn mất hai đồng để mua hai bộ nội y, khẳng định là rẻ hơn không ít nên mới có thể khiến cho Lâm Niệm bỏ tiền ra mua, cô liền nổi lên một chút tâm tư, theo bản năng hỏi, "Bao nhiêu tiền một bộ vậy?"

"Người bên kia nói giá cả đồ lót khi bán sỉ là sáu hào…." Lâm Niệm nói, muốn tán gẫu một chút về việc bản thân mình nhặt được của hời từ người mua phía trước.

Ai ngờ Lưu Hân ở bên cạnh vừa nghe thấy thế thì mở miệng nói: "Tôi thấy cô mua nhiều bộ như vậy cũng không mặc được, như vậy đi, cô bán lại cho tôi năm bộ đi, tôi đưa cho cô ba đồng.”

“Tiểu Lâm đi chợ bán sỉ mua, còn phải trả tiền xe buýt, tốt xấu gì cô cũng phải đưa cho cô ấy nhiều một chút." Mạnh Kha Mẫn nói.

"Tôi đây cũng không có chiếm tiện nghi mà, tiền để đi xe buýt cũng không nhiều lắm." Lưu Hân nói, đi đến trước mặt Lâm Niệm, cười mở miệng nói: "Tiểu Lâm, nể tình quan hệ tốt của chúng ta như vậy, cô có thể bán lại cho tôi năm bộ được hay không?"

Mạnh Kha Mẫn nhíu nhíu mày nói: “Cô cái người này, như thế nào lại…”

Lâm Niệm đưa tay ra giữ chặt cô ấy lại: "Chị Mạnh, chị Lưu nói rất đúng, trước đó em đi chợ bán sỉ xem đồ vật giá rẻ, không cẩn thận lại mua nhiều như vậy, cũng không còn lại bao nhiêu phí sinh hoạt, mặc kệ là chị Lưu, hay là chị Mạnh, chị Đổng, nếu hai người thích, thì chọn mấy bộ đi.”

Lúc trước cô mua nhiều đồ lót như vậy, một mặt là muốn để bản thân mình mặc, mặt khác cũng xác thực không phải là không có ý định buôn bán.

Cô còn muốn kiếm tiền mua nhà, nếu làm ăn, cô có thể kiếm được tiền mua nhà nhanh hơn.

Về phần chuyện chênh lệch giá cả khi buôn bán, cô cũng không có quá áy náy, dù sao mười năm sau người làm ăn buôn bán đều đầy đường, cô cũng cảm thấy người khác buôn bán kiếm tiền của cô là chuyện nên làm, vì vậy lúc này cô đương nhiên cũng sẽ không cảm thấy chột dạ.

Nhưng mà trước đó cô không có ý định buôn bán ở ký túc xá, còn muốn nói chút về chuyện lý thú ở chợ bán sỉ cùng mấy người , lúc này lại nghe Lưu Hân nói như vậy, cô cũng không mở miệng nữa.

Cẩn thận ngẫm lại, các cô chỉ là một đồng nghiệp trong ký túc xá, quả thật không có giao tình gì, Lưu Hân đã nói như vậy, cô cũng sẽ không ngại kiếm chút tiền lẻ từ trong tay đối phương.

Bình thường Lâm Niệm không nói, cũng rất ít khi xen vào chuyện của người khác, nhưng điều này cũng không có nghĩa là trong lòng cô không có tính toán, chẳng qua cô càng muốn ở chung đơn giản với người khác.

Ban đầu Mạnh Kha Mẫn còn muốn nói cái gì đó, nhưng nghe thấy Lâm Niệm nói như vậy thì không nhiều lời nữa, nhưng mà quả thật cô cũng có tâm tư muốn mua đồ lót: "Tiểu Lâm, tôi cũng không muốn chiếm tiện nghi của cô, như vậy đi, tôi lấy mười bộ đồ lót, cho cô thêm 1 đồng được không?"

"Không cần, chỉ sáu hào một bộ thôi," Lâm Niệm cự tuyệt, cô chỉ kiếm được hai hào từ trong tay Lưu Hân, không thể nào kiếm thêm một hào nữa từ Mạnh Kha Mẫn vẫn luôn đối xử tốt với cô được, "Hơn nữa hôm nay em đi nơi đó còn mua khăn mặt và chăn bông, chăn bông ở nhà ga cũng rẻ hơn một chút, tiền xe đã kiếm được rồi."

"Vậy tôi thật sự nhận nha?" Trong túi Mạnh Kha Mẫn cũng không có tiền, nghe Lâm Niệm nói như vậy, tuy rằng ngượng ngùng, nhưng vẫn lấy đồ.

Lâm Niệm gật đầu nói: "Đương nhiên, chị Mạnh tự chọn đi, còn có chị Đổng nữa, cũng có thể chọn một ít, đồ ở chợ bán sỉ quả thật rất rẻ, nhưng cần mua nhiều mới có giá thấp như vậy, vừa vặn chúng ta cùng nhau chia sẻ, tất cả mọi người đều có thể mua được với giá hời.”

Đổng Phúc Ny nhìn nhìn vẻ mặt của Lâm Niệm, thấy vẻ mặt thản nhiên của cô, cũng không khách khí với cô nữa: "Đúng rồi, Tiểu Lâm, có phải cô còn mua khăn mặt hay không cũng bán lại cho tôi hai cái được không? Tôi lấy hai cái khăn mặt mỏng nha.”