Mang Theo Kho Hàng Trở Về Thập Niên 80

Chương 31

Tuy rằng làm như vậy thì thỉnh thoảng sẽ mua được những bộ quần áo không quá thích hợp với mình, nhưng khi đó cô chủ yếu chỉ làm công việc lấy thể lực làm chủ, dù ăn mặc già dặn một chút cũng sẽ không có người nói gì.

Lần này cô chủ yếu là muốn tới nơi này mua một ít đồ dùng sinh hoạt cho bản thân mình dùng, nhưng nếu là giá cả tốt, cô cũng có thể mua nhiều hơn một ít, cho dù hiện tại mặc không vừa, về sau cũng có thể mặc.

Dù sao hiện tại cô chính là người có một nhà kho chứa đồ.

Từ sau khi phát hiện chuyện này, trong lòng Lâm Niệm luôn nhớ tới vận may của mình, đôi khi nửa đêm nằm mơ, cũng sẽ cười tỉnh, sau đó nghĩ đến chuyện mình có nhà kho không phải đang nằm mơ, cô càng cao hứng.

"Bà chủ, như vậy đi, chúng ta mỗi người nhượng bộ một bước, bốn hào đi, nếu cô đồng ý, tôi sẽ lấy thêm mấy bộ.”

Lâm Niệm nghe được âm thanh này thì nhìn qua, phát hiện đây là một cửa hàng bán đồ nội y qυầи ɭóŧ, hơn nữa nội y qυầи ɭóŧ ở bên trong cũng không khác biệt nhiều lắm so với đồ mà cô mua được ở bên đường Phong Lâm kia.

Ngay lúc cô quan sát, bà chủ bên kia đã bất đắc dĩ gật đầu: "Được rồi, cô mặc cả hay đấy, nhưng mà chúng tôi cũng đã nói rồi, nếu như cô buôn bán tốt, nhất định phải đến chỗ tôi lấy hàng tiếp."

“Nhất định rồi." Một người khác nở nụ cười, "Tôi đây chọn trúng những kiểu dáng này, mỗi cái cho tôi năm bộ đi, có tám kiểu dáng thì tổng cộng là bốn mươi bộ, tổng tiền bốn mươi đồng, bà chủ gói kỹ cho tôi nha."

Người nói chuyện lấy mười sáu đồng ra, đưa cho bà chủ.

Bà chủ nhận tiền, nhanh nhẹn cất đồ đạc, đặt vào trong một chiếc túi lớn rồi đưa đến tay của đối phương, "Lần sau lại đến mua đồ của nhà chúng tôi nhé.”

Lâm Niệm xem xong toàn bộ quá trình của tình huống này, tuy rằng lúc trước đàm phán giá cả, trên mặt ông chủ tỏ vẻ không hài lòng, nhưng sau khi đối phương rời đi, trên mặt cô ta vẫn lộ ra nụ cười.

Nói cách khác, bốn hào một bộ, kỳ thật giá này ở chỗ bà chủ xem như vẫn bình thường.

Nghĩ tới đây, cô nhìn về phía bên trong cửa hàng đồ lót, xác thực không kém hơn mấy so với cái cô mua ở đường Phong Lâm lúc trước, thậm chí có một số chi tiết nhỏ còn tốt hơn so với cái cô mua.

Nhưng khi đó cô mua hai bộ nội y đó ước chừng tốn khoảng hai đồng, khi đó cô còn cảm thấy rất rẻ, hiện tại vừa nhìn, thật sự là quá đắt.

Lâm Niệm mím môi, đi vào bên trong cửa hàng.

Bà chủ trẻ tuổi ngẩng đầu lên, mỉm cười chào hỏi: “Cô tự xem thử đi, giá cả của một bộ đồ lót ở nơi này của chúng tôi là sáu hào, cô cầm ra bên ngoài, một bộ bán một đồng hai, một đồng ba thì khẳng định không có vấn đề gì."

Lâm Niệm cố lấy dũng khí, cũng mỉm cười theo: "Bà chủ, tôi vừa mới nghe được, khách hàng phía trước mua với giá bốn hào một bộ.”

Bà chủ có chút sửng sốt rồi dừng lại, "Cái này…."

"Tôi muốn mua một trăm bộ." Lâm Niệm vừa cười vừa nói, "Cái giá này hẳn là cũng có thể đúng không?"

Nghe nói như thế, trên mặt bà chủ lại nở nụ cười: "Được, đương nhiên có thể, cô thật sự mua nhiều như vậy, cái giá này liền cho cô, tôi cũng kiếm được một ít tiền, thanh toán xong, đồ đều treo ở chỗ này, cô tự chọn đi."

Lâm Niệm nhận được đáp án hài lòng, lập tức gật đầu.

Cô cũng không muốn buôn bán, chỉ nghĩ giá bốn hào quả thật không đắt, hơn nữa sau này tiền lương của mọi người càng ngày càng cao, giá cả của đồ đạc cũng nhất định sẽ đắt hơn, hiện tại cô trữ một ít, cho dù mình mặc cũng thích hợp, tính toán một chút là có thể tiết kiệm được một khoản tiền rất lớn.

Nội y qυầи ɭóŧ không chiếm chỗ, Lâm Niệm cũng theo sở thích của mình, chọn một trăm bộ.

Bởi vì cô muốn tự mặc, cho nên cố ý chọn rất nhiều kiểu dáng, tuy rằng cũng có lặp lại, nhưng lặp lại cũng không nhiều.

Nhưng cho dù là giá thấp, bốn hào một bộ, một trăm bộ đồ lót, cũng tốn bốn mươi đồng, dọn sạch tất cả tiền trong một cái ví nhỏ của Lâm Niệm.