Tôi Là Nữ Quan Tài

Chương 22: Trộm Thi Trong Nhà Xác

Vào ngày thứ hai sau khi lão già Miêu tiến vào nhà tôi, tôi đã dùng một gói que cay làm phí nhờ vả, kêu một đứa nhỏ đi báo với bác Hà rằng kẻ lần trước đã hạ cổ con trai ông ta đến rồi, đáng tiếc là gã nhát cáy kia, thế mà ngay đêm đó lại dẫn hết cả vợ con chạy đến nhà mẹ vợ lánh nạn.

Bởi vì lão già Miêu ở trong nhà, âm long bắt đầu không thành thật, nguyên nhân là con Kim Tàm Cổ kia suốt ngày đến tìm âm long, hai đứa nó tối ngày trộn lẫn với nhau, còn thường xuyên đi qua đêm không về nhà nữa.

Mỗi sáng sớm khi âm long về, trên người nó phát ra một thứ mùi kinh tởm, còn muốn quấn tiếp lên người tôi, ngay cả con Kim Tàm Cổ gầy đến như que tre kia cũng thế, cứ bò lên mãi, khiến tôi ngày nào cũng phải kịch chiến một trận với cái bọn đã không hữu dụng lại còn không xử lý được này.

Mãi cho đến một sớm tinh mơ, tôi nhìn thấy lão già Miêu ở sân sau, một tay cầm giấy, một tay cầm xương ống chân, tôi mới biết, lão bất tử này nhất định đã sai âm long đi đào huyệt cho lão!

Lúc ấy giận không thể át, tôi cầm luôn cái chổi ở một bên lên, học bộ dạng bà Trần đuổi con dâu, lập tức vỗ về phía lão già Miêu.

Nhưng còn chưa kịp vỗ cái nào, sư phụ đã đứng ở cửa quát bảo tôi dừng lại, còn mắng tôi nhỏ dại không hiểu chuyện.

Ôi thiên địa lương tâm ôi!

Trên đời này còn ai có một sư phụ tối ngày muốn làm vừa lòng thiên hạ như thế này không! Người này đã muốn gϊếŧ đồ đệ của ông ấy, vậy mà ông không quan tâm, không để ý, đã thế còn cho người ta vào nhà mình ở, thật là khiến tôi tan nát cõi lòng!

Nhưng những gì sư phụ nói tiếp theo mới càng khiến tôi nát lòng hơn!

Lúc lão già Miêu đối phó với cỗ quan tài đá đã phải móc hết cả gia tài ra, không còn một con người giấy nào nữa, bây giờ lão vừa lớn tuổi vừa neo người, thế nên số âm linh thu được cũng ít… Tôi không ngờ nổi sư phụ lại bảo tôi đi cùng lão già Miêu dạo khắp đất Hoài Hóa này để thu lấy âm linh, đào lấy xương cốt, giúp lão làm trước mấy con người giấy.

Lúc ấy tôi còn tưởng mình nghe lầm cơ đấy, sư phụ định giao nộp tôi ra rồi sao?

Nhưng lần này sư phụ lại có vẻ cực kỳ cứng rắn, trước kia chỉ cần tôi giả vờ sụt sịt mũi hai cái, ông nhất định sẽ nhượng bộ, nhưng lần này tôi rơi một đống lệ, ông vẫn cứ thờ ơ, còn để cho lão già Miêu ở một bên cười ha hả xem kịch.

Ngay cả âm long cũng biết duỗi lưỡi rắn ra liếʍ nước mắt cho tôi, vậy mà sư phụ chỉ nói một câu, đã bắt tôi đi theo lão già Miêu học chút bản lĩnh trong một thời gian.

Đêm đó, tôi quyết định sẽ đưa lão già Miêu đến bệnh viện Số 3 – nơi bị ma ám nhiều nhất – nhằm hù chết lão.

Ai cũng biết, hỏi chỗ có nhiều người chết nhất, thì không chỗ nào hơn được bệnh viện, tình cờ là bệnh viện Số 3 cũng ở rất gần ngõ Du Thụ Loan.

Lão già Miêu cũng không nói nhiều, cõng một đống đồ rách nát theo tôi đến bệnh viện Số 3.

Vì là ban đêm nên xung quanh chẳng có ai cả, thấy chúng tôi – một ông già mặt mũi thật thà sặc mùi nghèo khổ và một cô bé dễ thương lanh lợi hoạt bát – thì chẳng ai thèm quay đầu nhìn lại, chúng tôi cứ thế bước vào bệnh viện.

Đám người giấy của lão già Miêu, thứ cần dùng không gì ngoài âm linh khống chế, xương người làm khung, máu người làm hồ, rồi dùng bí thuật khiến nó sống động linh hoạt trở lại.

Chuyện lấy máu và xương người thì tôi không giúp được gì, tôi chỉ là một cô bé con, làm sao mà đi cùng lão ta đào huyệt đào mộ được, thế nên việc duy nhất tôi giúp được lão là đi bắt đám âm linh du đãng trong bệnh viện.

Vừa bước vào khoa điều trị nội trú của bệnh viện ban đêm, đã cảm thấy lạnh cả sống lưng. Tôi vội vàng đưa lưỡi lên ngạc, tĩnh khí định thần, không thể để mình còn chưa bắt được ma mà đã bị ma bắt đi mất.

Lão già Miêu vẫn thỉnh thoảng hút cái tẩu thuốc của lão, nhìn mà tôi bực mình thêm, lão hút mạnh tẩu thuốc trong tay một cái rồi bước nhanh về phía tòa nhà trong cùng của khu nội trú.

Tôi đã hỏi bà Trần rồi, khu nhà trong cùng đó đều là những bệnh nhân nằm viện lâu năm, phần lớn đều là bệnh tình nguy kịch khó lòng chữa nổi, thực chất ngay dưới tầng hầm của tòa nhà đó chính là nhà xác.

Tôi dẫn lão già Miêu đi xuống dưới tầng hầm, nhưng bà Trần đã quên nói với tôi, nhà xác nhà còn có người canh gác.

Nhìn người đàn ông cường tráng vạm vỡ đang ngồi ở chân cầu thang dưới tầng hầm đọc báo đua ngựa, tôi tức khắc chóng cả mặt.

Lúc này lão già Miêu mới khép hờ đôi mắt, cười khà khà rút tẩu thuốc ra, hiên ngang vênh váo đi về phía người đàn ông to cao kia.

Người canh nhà xác, nếu bảo không có lá gan lớn thì chẳng ai thèm tin, người đàn ông cao to kia thấy chúng tôi đi đến thì đã định đứng dậy, nhưng lão già Miêu chỉ thổi một ngụm khói thuốc qua, gã vạm vỡ thô kệch đó đã hai mắt mê ly, ngồi nguyên tại chỗ hoàn toàn bất động.

Tôi mắt chữ O mồm chữ A đứng xem, tôi cũng biết chút xíu về Mê Hồn Chú, nhưng chưa thuần thục lắm nên sử dụng thì hơi phiền, lỡ thi chú còn chưa thành mà người ta đã hô hoán lên thu hút vô số người tới, vậy thì lúng túng chết, chiêu này của lão già Miêu cũng thật là không tồi đấy.

Nói đến nhà xác, nơi này đều chỉ giữ một số thi thể tạm thời chưa có người nhà lãnh đi, hoặc thi thể không thể xử lý được.

Thời đó còn chưa có nghề nhập liệm sư, người chết rồi thì sẽ nhờ luôn những người quen biết xung quanh giúp đỡ khâm liệm, rồi đưa thẳng vào quan tài.

Còn hầu hết những thi thể chết trong bệnh viện và giữ trong nhà xác thì đều là loại thi thể sẽ kéo thẳng đến lò hỏa táng.

Vừa bước vào nhà xác, tôi đã co rúm người lại, không chỉ vì cảm giác cơ thể lạnh cóng mà quan trọng hơn là cả trái tim tôi cũng buốt giá theo.

Tôi vội vàng túm lấy lão già Miêu, lão ta cứ như đang dạo chợ, kéo cái tủ đông này, mở cái tủ lạnh kia, thỉnh thoảng lại bĩu môi chê tướng chết của người ta khó coi.

Nhưng điều kỳ lạ là, cái nhà xác này vậy mà không có âm linh nào hết, hay là đều không có thi thể nào là chết ở đây chăng?

Đang định kéo lão già Miêu đi vào gian phòng trong cùng, đột nhiên tôi nghe thấy có gì đó như tiếng nghèn nghẹn từ trong truyền tới, liếc mắt nhìn lão già Miêu một cái, lại phát hiện lão già này đang híp mắt với vẻ đầy hứng thú.

Hơi khom người xuống, âm long trên eo tôi có vẻ cũng rất thích thú, vươn cái đầu với hai hốc mắt đen tròn ra khỏi cổ tôi quan sát chung quanh.

Dựa vào mặt sau một cái tủ đông, tôi nhìn vào trong, chết tiệt, cảnh tượng bên trong không khác gì đang mở một cuộc họp.

Mười mấy âm linh đang vây quanh hai người mặc áo blouse trắng, trên mặt oán khí trùng thiên y như nhau, nhưng không biết vì sao, đám âm linh đó hình như lại rất kiêng sợ hai người này.

Tôi thấy hai người đó cầm con dao mổ vừa bén vừa mỏng, hình như đang mổ xẻ thứ gì đó, sau đó lại lấy ra một số thứ gì đó đặt vào cái hộp bên cạnh.

Một người cầm dao, một người lấy đồ, động tác cực kỳ ăn ý. Đợi lấy xong rồi, một người trong số họ sẽ dùng kim khâu mép vết dao lại, sau đó bỏ về ngăn đông.

Cũng may, tủ đông trong nhà xác kéo tới kéo lui cũng không phát ra tiếng động, nếu không thì ban nãy lão già Miêu ở bên ngoài kéo tủ, có lẽ sẽ dọa sợ chết khϊếp hai người mặc áo blouse bên trong mất.

Hai người đó đi đến đâu, đám âm linh vây quanh đến đó, khung cảnh rất hài hòa tốt đẹp, nhưng điều kiện tiên quyết là cả hai người đều không thể nhìn thấy đám âm linh, vì nếu thấy thì chắc chắn là bị dọa sợ gần chết cho xem.

Không cần đoán cũng biết hai người này đang làm cái gì. Thời gian trước tôi nghe nói đã từng xảy ra chuyện này, có một ông lão chết trong bệnh viện, vì người nhà đều ở nơi khác nên tạm thời bị đưa vào nhà xác.

Nhưng người trong nhà lại cứ luôn mơ thấy ông cụ toàn thân bê bết máu, hiện về mắng họ là đồ bất hiếu, thời đó giao thông chưa phát triển như bây giờ. Kết quả khi người nhà đến thay vải liệm cho ông cụ, quả nhiên phát hiện trên người ông cụ có không ít vết khâu, như thể từng làm phẫu thuật vậy.

Truy hỏi thì bệnh viện đáp rằng đó là ca phẫu thuật tiến hành khi cấp cứu, nhưng ông cụ lại chết bởi trúng gió đột quỵ, thế nên người nhà lập tức bắt đầu náo loạn lên, cuối cùng vừa giám định pháp y thì phát hiện, nội tạng trong người ông cụ đều không còn nữa, sau lại cũng không biết xảy ra chuyện gì, có lẽ đã bị áp xuống, hoặc có lẽ bệnh viện đã bồi thường tiền rồi.

Hai người này nhìn có vẻ đang làm vậy đấy, nhưng tôi và lão già Miêu cũng là khách không mời mà tới, không có quyền để nói gì về họ.

Thấy hai người này sắp đi ra, lão già Miêu nhanh trí kéo tôi đứng nấp sau tủ đông.

Nhưng khi cả hai đi qua trước mặt tôi, đám âm linh đó cũng xếp thành hàng rồi lần lượt bước ra, điều này khiến tôi cảm thấy thật khôi hài.

Nếu hai anh trai này nhìn thấy được, chắc chắn sau này sẽ không dám đến nữa nhỉ, nhưng tại sao rõ ràng âm linh oán khí trùng thiên, vậy mà lại không động thủ với hai người họ chứ?

Trước mắt tôi có gì chợt lóe lên, tôi thấy con dao mổ mà hai người vẫn luôn không hề rời tay, trong lòng bỗng nhiên sáng tỏ.

Tương truyền trên con dao từng gϊếŧ người sẽ có sát khí, có thể khiến ma quỷ tránh xa, xem ra hai tên này cũng không phải là không biết gì, bất kể khi nào cũng đều không bỏ con dao mổ trong tay xuống.

Mãi đến khi họ rời khỏi nhà xác, mười mấy âm linh kia chỉ có thể giận dữ bay lòng vòng bên trong.

Làm người giấy cần nhất là âm linh có chấp niệm, nếu chấp niệm càng sâu, thì làm ra người giấy càng mạnh, chúng tôi thu đám oán linh đầy oán khí này cũng coi như vì dân trừ hại.

Lập tức, tôi sắp xếp đồ nghề, bày trận xong xuôi, nhanh chóng lấy Chuông Chiêu Hồn và Dẫn Hồn Phù ra, xác nhận chắc chắn bình tre hồng vẫn nằm bên hông, lúc này mới niệm Dẫn Hồn Chú, nhẹ nhàng lắc lư Chuông Chiêu Hồn.

Chuông vừa vang, đám âm linh vốn còn đang căm hận xoay vòng vòng bỗng đều quay đầu lại nhìn về phía tôi, trên mặt tràn đầy tức giận, vèo một cái kèm theo cả luồng gió âm bay cả tới.

Tôi chẳng quan tâm gì nữa, lôi bình tre hồng ra thu hết chúng nó vào bên trong, tùy chúng nó trút hết giận ở trong đó đi.

“Về nhà thôi!” Tôi vỗ vỗ bình tre hồng bên hông, đắc ý cười nói với lão già Miêu, tuy rằng tôi còn nhỏ, nhưng của cải đủ đầy, thu mấy âm linh mang oán khí cũng không thành vấn đề.

Nhưng lão già Miêu chỉ hút một hơi thuốc dài, chỉ vào đằng sau lưng tôi, trong mắt lộ rõ ý cười.

Tôi không hiều lắm quay đầu lại, chợt thấy một âm linh toàn thân dày đặc khí đen đang “nhu tình” nhìn tôi không rời tròng mắt, trên mặt đầy vẻ oán hận tột độ.

Mẹ ơi!

Tôi tức tốc lùi lại, Chuông Chiêu Hồn trong tay không ngừng vang lên inh ỏi, tôi vội vàng ném một lá Định Hồn Chú về phía âm linh.

Có thể bắt được nó là tốt nhất, thoạt trông thì đây là con mạnh nhất, có thể làm ra được một người giấy không tồi.

Nhưng thân hình của âm linh chỉ khẽ nhoáng lên, lá Định Hồn Phù đã rơi luôn xuống bên cạnh nó, tiếp đó âm linh kia liền nhếch miệng, nở một nụ cười quái dị lao thẳng về phía tôi.

Má nó!

Lúc này lão già Miêu lão lại không hề động đậy, chỉ hút tiếp tẩu thuốc, thậm chí còn chẳng hề có ý định duỗi ngón tay ra giúp.

Nếu không phải cân nhắc đến đại cục, tôi nhất định sẽ dùng một tấm Dẫn Lôi Phù, bổ cho con âm linh này không còn cả tro, sau đó để người ta tưởng là trộm xác mà gông cổ lão già Miêu đi.

Nhưng tôi còn chưa kịp nghĩ ngợi thêm gì thì âm linh kia đã vọt tới trước mặt tôi, tôi vội vàng nhảy một bước vũ bộ lớn, liều mạng lắc Chuông Chiêu Hồn, miệng không ngừng niệm An Hồn Chú, nín thở tập trung, tụng từng câu chân ngôn.

Nhưng những thứ đó dường như không có tác dụng gì với âm linh này, nó vẫn há to miệng ra muốn hút dương khí của tôi.



*Cho bạn nào thắc mắc sao rung chuông người bên ngoài lại không nghe thấy, vì bé đã bày trận trước rồi nhé, nhưng nếu đυ.ng phải đống đồ xung quanh thì vẫn gây ra tiếng động nha