Ngay khi Huyết Ma tiến lại gần, nàng nắm chặt lưỡi dao trong tay, cuộc sống lưu lạc lâu dài khiến cơ thể nàng tự động phản xạ nhanh hơn não.
Kết quả ngay khi nàng sắp mất đi ý thức, nàng bị lưỡi dao cứa đau tỉnh lại!
Chuyện gì xảy ra, sao nàng có thể dễ dàng bị một con yêu quái không nhìn thấy mặt dao động, còn sắp rơi vào ngủ say mê man?
Chẳng lẽ... lời nói của Huyết Ma có tác dụng khơi dậy tâm ma của người khác?
Thôi Tiểu Tiêu vẫn nhớ như in kinh nghiệm thu phục yêu ma ở trại tằm, càng nhớ rõ nàng dâu của Bạch gia cũng vì tâm ma mà bị tà khí nhập thể, thế cho nên nàng ta không nhớ rõ mọi chuyện sau khi biến thành ma.
Xem ra Huyết Ma này cũng định làm như vậy, muốn biến mình trở thành ma giống nàng dâu của Bạch gia!
Thôi Tiểu Tiêu hiểu ra: nàng phải nhanh chóng thoát khỏi Huyết Ma, tuyệt đối không thể bị nó chi phối —— tuy rằng những lá bùa do nàng vẽ không tốt lắm, nhưng nếu nàng có máu chí âm tăng cường, có lẽ sẽ có tác dụng.
Nghĩ đến đây, nàng dùng bàn tay bị dao cứa đứt của mình, lấy trong tay áo ra một tấm bùa —— đây là bùa hóa thủy nàng vẽ lúc trước.
Khi tấm bùa hóa thủy thấm đầy máu tươi của Thôi Tiểu Tiêu, nàng bất ngờ ném tấm bùa về phía yêu quái, đồng thời miệng lầm bầm niệm chú, nàng muốn dùng nước tẩy sạch máu bao phủ toàn thân, và xiềng xích máu đang trói chặt nàng.
Nhưng sau khi niệm chú nhiều lần liên tiếp, không có tiếng nước chảy róc rách, mà là một luồng hơi nóng từ vết thương nàng cắt, giống như rắn nhỏ uốn lượn mà ra.
Thôi Tiểu Tiêu thầm hét lên không hay rồi! Câu thần chú mèo ba chân của mình hình như niệm sai rồi. Lá bùa không gọi được nước ra, mà bắt đầu dịch chuyển máu trong cơ thể nàng.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, trước khi Huyết Ma phát huy sức mạnh, nàng sẽ chết vì cạn máu mất.
Nhưng thật không ngờ, khi lá bùa rút máu chảy ra từ lòng bàn tay của Tiểu Tiêu, giống như dây leo quấn quanh người Huyết Ma, Huyết Ma đột nhiên mở to mắt không thể tin được, nó phát ra tiếng kêu đau đớn, sau đó ném Tiểu Tiêu bay ra ngoài ngay lập tức.
Huyết Ma không dám tin thì thào nói: “Ta thế nhưng không khống chế được ngươi! Trong máu của người có giở trò gì? Ta không tin điều đó! Trừ hắn ra, trên đời này còn có người thứ hai có thể thoát khỏi sự khống chế của ta...”
Thôi Tiểu Tiêu không hiểu nó đang gào thét cái gì, đợi cánh tay được tự do, nàng rạch ra một vết thương trong lòng bàn tay, tiếp tục lấy máu niệm chú.
Lần này, Thôi Tiểu Tiêu nắm vững cách thức, có thể đồng thời kéo ra hai sợi tơ máu, tựa như linh xà, lần thứ hai tập kích về phía Huyết Ma.
Huyết Ma dường như rất sợ máu của Thôi Tiểu Tiêu, nó không dám tiếp chiêu, chỉ phát ra tiếng gào thét tức giận, mang theo máu tươi nhớp nháp trốn vào trong chỗ tối của hang động.
Nó cuối cùng hét lên cái gì, Thôi Tiểu Tiêu không nghe thấy được.
Ngay lúc Huyết Ma biến mất, có một lực bật lại nhanh chóng đưa nàng lên, khi nàng sắp rơi xuống đất, cảm giác không trọng lượng khiến Thôi Tiểu Tiêu sợ hãi hét lên.
Nhưng khi Thôi Tiểu Tiêu mở mắt ra, cả người nàng ướt đẫm mồ hôi, phát hiện mình vẫn ngồi thiền trên đệm như cũ, xung quanh là gió, suối chảy róc rách dưới bóng trăng, đống lửa bên cạnh vẫn chưa dập tắt...
Ba người bạn đồng môn khác đang ngồi thiền bị tiếng kêu sợ hãi của nàng dọa sợ, lần lượt mở to mắt nhìn nàng.
Cơ Ngọ Thất cay nghiệt nói: “Không lo ngồi thiền, kêu cái quái gì? Ồ, nhất định là lười biếng ngủ gật gặp ác mộng đây mà?”
Thôi Tiểu Tiêu xoa xoa mồ hôi trên trán, mở to hai mắt nhìn cố gắng phân biệt xung quanh, xác định mình thật sự vẫn đang ngồi thiền bên dòng suối, hết thảy vừa rồi... tựa như một giấc mộng.
Nhưng đúng lúc này, Giang Nam Mộc mở to hai mắt nhìn về phía cằm của Thôi Tiểu Tiêu: “Tiểu Tiêu, cằm của muội sao lại đỏ vậy?”
Thôi Tiểu Tiêu đứng dậy, đến bên bờ suối, nương theo ánh sáng của đống lửa, nhìn thấy rõ khuôn mặt mình.
Trên chiếc cằm nhọn của nàng có vài vết đỏ. Tiểu Tiêu chậm rãi đưa tay ra, ấn lên những vết đỏ đó —— đó là dấu vết bị bàn tay bóp chặt tạo ra, giống hệt như chỗ cằm của nàng bị Huyết Ma trong mộng vừa rồi bóp chặt!
Vậy... phải chăng có thực sự là giấc mộng không?
Hơn nữa trong lòng bàn tay phải của mình... đang nắm lưỡi dao mỏng mà nàng giấu trong bao cổ tay... máu trong lòng bàn tay vẫn đang rỉ máu, chưa đông lại.
Nàng chợt bừng tỉnh, vội vàng quay đầu tìm con chó Cát Tường của mình, nhưng phát hiện ra nó không ở bên cạnh nàng. Khi nàng cất tiếng gọi, thì có tiếng chó sủa quen thuộc phát ra từ trong bụi cây cách đó không xa.
Đến lúc bọn họ đi tới, họ nhận ra tiếng sủa phát ra từ một hang động ẩn trong bụi rậm.