"Nhưng phía bắc do tiến vào quá sâu, rừng rậm còn giữ nguyên hiện trạng, ngoại trừ thợ săn thì gần như không có người đi vào, chờ đến nơi đó thì chúng ta có thể nghỉ ngơi."
Nói xong, lại bảo Từ Đại lấy ống trúc chứa đầy nước muối ra, mỗi người uống một ngụm bổ sung năng lượng, rồi tiếp tục đi.
Lúc trước Vương Thị đánh dã vật đều là đánh từ rừng rậm này trở về, qua nhiều lần đã tương đối quen thuộc với địa hình này, cố hết sức mang người nhà đến nơi an toàn hơn.
Nửa canh giờ sau, một mảnh rừng rậm rạp trong miệng Vương Thị cuối cùng cũng đã xuất hiện trước mắt mọi người.
Vừa bước vào rừng rậm râm mát, Từ Nhị Nương đã nằm trên bụi cỏ, mệt mỏi không thôi.
Mà Từ Đại Lang ôm Từ Nguyệt trước người lại còn muốn đi về phía trước, rõ ràng trên đỉnh đầu đã đổ đầy mồ hôi nóng bức, trong miệng thở hổn hển, thân thể đã cực kỳ mệt mỏi, nhưng tinh thần của hắn ta lại cực kỳ phấn khởi.
Ngay từ đầu Từ Nguyệt không nhận ra chuyện này có gì không đúng, nhưng bây giờ lại nhìn, lại ý thức được Từ Đại Lang không đúng lắm.
Nếu để Từ Đại Lang đi tiếp như vậy, thân thể của hắn ta không chừng có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, mà bản thân hắn tư còn không nhận ra được.
Từ Nguyệt vội vàng hô dừng lại, Từ Đại Lang còn muốn đi tới lúc này mới đột ngột dừng lại, cúi đầu nhìn nàng ở trong ngực, hơi nghiêng đầu, đôi mắt hàm chứa lo lắng cùng nghi hoặc, trong miệng a a ô ô, cứ như đang nói:
Nguy hiểm, phải mau chóng chạy trốn, không thể dừng lại!
"Ca ca, huynh phải nghỉ ngơi rồi." Từ Nguyệt vừa nói vừa trượt xuống từ trong ngực hắn ta.
Cúi đầu nhìn, ôi tên nhóc này, toàn bộ y phục trước người nàng đã bị mồ hôi trên người Từ đại Lang làm ướt sũng rồi.
Lại ngẩng đầu nhìn Từ Đại Lang, toàn bộ y phục đều đã ướt đẫm hết, đang thở hổn hển, đôi môi trắng bệch, da dẻ khô nứt.
Trạng thái của hai người lớn thì tốt hơn rất nhiều, Từ Đại hình như có phương pháp thổ nạp hô hấp đặc biệt, ngoại trừ tình huống tồi tệ này khiến cho sắc mặt của ông ấy càng ngày càng khó coi ra, trước mắt không nhìn ra có chỗ mệt mỏi gì.
Vương Thị cũng không sao, dù sao cũng là cao thủ thể thuật cấp bậc SSS, mặc dù thân thể hiện tại không phải thân thể ban đầu, thể lực giảm bớt, nhưng trình độ vận động này đối với nàng ta mà nói hoàn toàn không tính là gì.
Từ Đại nhìn Vương Thị để đám nhỏ tập hợp lại, không để cho các nàng trực tiếp ngồi xuống nghỉ ngơi, trái lại là để cho bọn họ làm mấy động tác giản cơ kỳ quái, mới phát thức ăn và nước uống cho bọn họ.
Đây lại là thứ ông ấy không thể hiểu được, không thấy bọn nhỏ đã mệt lắm rồi sao?
Có thời gian này để cho bọn họ nghỉ ngơi thêm chút không tốt sao?
Vương Thị nhận ra ánh mắt hoang mang khó hiểu của Từ Đại thì ngầm khinh bỉ, trong lòng chửi bới ông ấy là người thiếu hiểu biết, nhưng vẫn giải thích.
Dù sao cũng là đối tác tiếp theo, dốt quá sẽ làm chậm trễ.
"Đây gọi là giản cơ, có thể khiến cho cơ thể đạt tới trạng thái tốt hơn, tránh tổn thương cơ xương khớp."
"Bọn nhỏ chưa từng vận động mạnh như vậy, nếu như không điều chỉnh tốt trạng thái thân thể, ngày mai chúng sẽ không thể đi được."
"Nếu như ngày mai bọn nhỏ ngay cả chút năng lực hành động này cũng không có, nếu gặp phải nguy hiểm thật sự, ngươi và ta lại phải lo cái này rồi lại phải lo cái kia, chúng ta đều sẽ xong đời hết mất!"