Chạy Nạn Không Hoảng Hốt, Cả Nhà Đại Lão Vội Làm Ruộng

Chương 2: Xuyên Qua 2

Thỉnh thoảng nhìn về phía tiểu muội là cô bên này, ánh mắt giống như nhìn thấy thứ gì đó thú vị, nhiệt tình đến mức khiến tiểu la lỵ Từ Nguyệt ‘mới sáu tuổi’ sợ hãi trong lòng.

Tới tận lúc này, Từ Nguyệt mới biết, người khác xuyên không là trải nghiệm cuộc sống.

Còn cô xuyên không lại bắt đầu từ chế độ địa ngục!

Nhìn ánh mặt trời rực rỡ trên bầu trời ở trên đầu, Từ Nguyệt mang theo gương mặt non nớt, chống đầu gối đứng lên một cách trưởng thành, thở dài một hơi.

Thôi được rồi, ra ngoài đi dạo, điều chỉnh tâm trạng chết tiệt này một chút.

Năm nay toàn bộ quận Sơn Dương gặp hạn hán nghiêm trọng, thôn Dương Giác thuộc quận Sơn Dương bắt đầu từ tháng tám chưa từng nhìn thấy một giọt mưa.

Vào mùa thu hoạch tháng tám, chín mươi chín phần trăm nông dân trong cả quận không thu hoạch được một hạt nào, lòng sông cũng không cạn, thôn dân của thôn Dương Giác muốn uống nước cũng phải đi đến thôn Đại Vương cách mười dặm.

Nhưng chuyện này chẳng qua cũng chỉ là kế tạm thời, trên thực tế, các thôn dân đã sớm lục tục bắt đầu chuyển nhà từ cuối tháng sáu, tìm kiếm con đường sống.

Bây giờ có thể chạy trốn đều đã chạy trốn, còn lại đều là người già yếu tàn tật không chạy được.

Ví dụ như gia đình Từ Nguyệt, còn có nhà lão đầu bên cạnh nhà cô đã từng là gia đình giàu nhất thôn Dương Giác, tự cho là có thể sống qua thiên tai, nhưng lại bị hiện thức tát vào mặt bằng tốc độ ánh sáng.

Đúng vậy, Từ gia cũng đã từng nghĩ như vậy, cho nên mới sa sút đến mức như hiện tại.

Gia đình bản gốc đúng là có mạch suy nghĩ thật khác thường!

Từ Nguyệt thờ dài.

Thế gian bên ngoài đã loạn, mấy ngày nay Từ Nguyệt nghe lời mẹ dặn dò, ngoan ngoãn không được đi ra ngoài.

Thỉnh thoảng ra ngoài đi một hai lần dù sao cũng không đi xa, khi đi ngang qua hàng xóm xung quanh, nếu không phải nghe thấy cả nhà ngồi vây quanh trước bàn trống không chuẩn bị ăn đất sét trắng tự sát, thì chính là nhìn thấy cánh cổng rách nát mở rộng, bên trong có một thi thể chết cứng nằm đấy.

Khi lần đầu tiên nhìn thấy, cô bị dọa cho suýt nhất, sau rồi cũng trước lạ sau quen, mất cảm giác.

Cả ngày ở chung với bốn người nhà không biết là người hay là quỷ này, Từ Nguyệt đã sớm rèn luyện được một trái tim kiên cường, chỉ là hai ba thi thể mà thôi, dễ nhìn hơn nhiều so với bị formalin ngâm qua trong phòng nghiên cứu.

Từ nguyệt bước bàn chân nhỏ ngắn gầy yếu, đi đến nhà hàng xóm.

Một lão đầu gầy đến mức da bọc xương, hốc mắt hãm sâu giống như người mù, không nhúc nhích đứng ở trên khung cửa gỗ rách nát.

Từ Nguyệt mở to mắt, nghiêng đầu nhìn ông ta.

Bởi vì gầy yếu, đầu của cô lớn hơn so với cơ thể, cổ mảnh khảnh giống như không đỡ nổi cái đầu, một đôi mắt to lại sáng lấp lánh, lóe ra hào quang.

Cô nhìn lão đầu không nhúc nhích ở trước mặt, tưởng là ông ta đã chết.

Nhưng không ngờ, khi cô đi ra phía trước kiểm tra hơi thở, lão đầu kia đột nhiên mở cặp mắt lõm kia ra, khiến cô giật nảy cả mình, trong lòng lập tức hô lên:

Xác chết bật dậy!

Lão đầu thấy cô bị dọa cho mặt mũi trắng bệch, cười lên khà khà, tiếng nói khàn khàn khó nghe, mang theo hơi thở chết chóc.

Lúc này Từ Nguyệt mới kịp phản ứng, lão nhân này vẫn chưa chết.

Trong ngực Từ Nguyệt ôm một miếng bánh khô nhỏ bằng nửa nắm tay trẻ con, xoắn xuýt một chút, vẫn đưa miếng bánh khô khiến cô không nuốt nổi tới.

Lão đầu vừa nhìn thấy đồ ăn, trong đôi mắt u ám lập tức phát sáng, chộp lấy, nhét hết vào trong miệng.