Nhân Sinh Bất Sách

Chương 5

Tiêu Cảnh nói mình sẽ đi thu thập bằng chứng nhưng hắn đi đến quán bar nơi lần đầu gặp Liễu Hà. Vừa tháo mũ bảo hiểm xuống, hắn bực bội vò đầu bứt tóc, đi tới chỗ anh em của mình ngồi.

Anh em của hắn mỗi người ôm một omega xinh đẹp, bọn họ đặt laptop trên bàn, công ty của bọn họ đang mở một cuộc họp online. Có vài người vì cuộc họp mà cãi nhau to đến mức ly rượu bên ngoài muốn lắc lư theo, chỉ có anh em hắn mới có thể chịu được những thứ này, đổi lại là hắn, hắn nhất định sẽ cao chạy xa bay.

Tiêu Cảnh ngồi xuống ghế sofa, hắn thở dài ngửa mặt lên trời.

"Không ngủ với người ta được à?" Bạn hắn hỏi hắn.

Hắn ngồi dậy và lướt danh bạ trong điện thoại: "Nói gì vậy, chúng tôi là quan hệ làm ăn trong sáng."

"Chậc chậc, không ngờ người có gương mặt giống ngôi sao điện ảnh như cậu lại có lúc như thế này." Bạn hắn cười nhạo hắn không thương tiếc.

Tiêu Cảnh không để ý, cầm điện thoại lên gọi cho ai đó: "Giúp tôi một việc... Ừm, giúp tôi kiểm tra camera giám sát của các cửa hàng xung quanh công ty bất động sản Liễu Thị,... Phải, nó bị thay đổi... không! Này! "

Âm thanh cúp máy vang lên, hắn nhíu mày đưa điện thoại ra xa.

"Nói gì vậy?" Bạn hắn hỏi.

Tiêu Cảnh chậc chậc một tiếng: "Nói chút chuyện nhỏ này đừng tìm tới hắn, tự mình làm đi. "

Bạn hắn cười: "Không hổ là Whisky!" "

"Không hổ là Whisky." Hắn lặp lại câu nói đó.

"Vậy cậu phải làm sao bây giờ?"

"Thì phải tự làm thôi." Tiêu Cảnh xoa xoa lông mày, lộ ra nụ cười mê muội, "Ai bảo tôi làm nô ɭệ cho người ta rồi. "

Lúc Tiêu Cảnh chuẩn bị chạy việc vặt, Liễu Hà đang ở trong biệt thự lấy lại tinh thần

Chủ yếu là cố gắng điều chỉnh tâm trạng và tưởng tượng hình ảnh Khương Hạo bị vạch trần bộ mặt thật sẽ trong như thế nào, gã sẽ thân bại danh liệt, rời khỏi công ty, khóc lóc cầu xin cậu tha thứ, sau đó cậu sẽ đem đơn ly hôn ném xuống trước mặt Khương Hạo.

Khi cơn tức giận của cậu bắt đầu giảm xuống, nỗi buồn không thể nguôi ngoai và sự nghi ngờ bản thân bắt đầu trổi dậy.

Liễu Hà rất yêu Khương Hạo. Cậu là người chủ động theo đuổi Khương Hạo

Lúc cậu vừa tốt nghiệp, cậu giấu thân phận thật của mình vào công ty của ba thực tập, lúc đó Khương Hạo chỉ là tổ trưởng, cậu yêu gã ngay từ cái nhìn đầu tiên. Gã tuy chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường nhưng với vẻ ngoài cao to, vai rộng, chân dài và gương mặt đẹp trai không khác gì những minh tinh đã làm cho các Omega cùng công ty bị mê hoặc.

Trong công ty có rất nhiều Omega và Beta thích Khương Hạo nhưng Khương Hạo đối xử rất lạnh nhạt với bọn họ. Mấy lần cậu lấy danh nghĩa làm dự án mà tiếp cận Khương Hạo, nhưng Khương Hạo công tư phân minh, công việc là công việc, đời tư là đời tư, không dây dưa cũng không đề cập đến, kết quả là kinh nghiệm làm việc của cậu tăng lên không ít, nhưng mối quan hệ giữa cậu và gã không tăng lên được chút nào.

Cậu được người thân và bạn bè nuông chiều, tràn đầy tự tin, tiêu xài phung phí không lo sợ gì cả, vì thế cậu liền dựa vào tiền bạc để theo đuổi Khương Hạo. Khi đó gã cũng không giao động, cậu càng muốn tiếp cận gã, gã càng né tránh cậu.

Việc cậu theo đuổi Khương Hạo ai cũng biết, cuối cùng Khương cũng mở rộng vòng tay với cậu, trong sự thờ ơ và những lời nói chân thật, gã cho cậu rất nhiều sự quan tâm dịu dàng, những sự quan tâm chỉ thuộc về một mình cậu.

Bây giờ nghĩ lại, khuôn mặt lạnh lùng đã từng thuộc về cậu giờ đây lại thuộc về cô gái ở quầy lễ tân kia, thật tàn nhẫn.

Liễu Hà cảm thấy mình không ngốc, cậu biết Khương Hạo có tình cảm với mình nên mới cùng Khương Hạo kết hôn. Kết hôn bảy năm, ngoại trừ việc Khương Hạo thường xuyên không về nhà, cuộc sống của hai người hầu như không có xích mích gì.

Rốt cuộc Khương Hạo đã thay lòng đổi dạ từ khi nào?

Liễu Hà nghĩ một lúc sau đó buồn ngủ mà ngủ thϊếp đi.

Trong vài chục phút chợp mắt, cậu nằm mơ thấy một cô gái tóc dài. Cô gái kia từng trong tổ nghệ thuật của công ty, sau đó thì từ chức, là một beta, dáng vẻ rất bình thường, cho nên khuôn mặt của người đó trong giấc mơ của Liễu Hà rất mơ hồ. Nhưng giấc mơ của Liễu Hà rất chân thật. Cô gái kia nắm lấy tay Khương Hạo, Khương Hạo lau nước mắt cho cô. Bởi vì giấc mơ quá chân thật, chân thật đến nỗi cậu còn tưởng mình đã có mặt ở đó, cậu sợ đến nỗi thức giấc. Cậu xoay người ngồi dậy, lưng đầy mồ hôi.

"Có người như vậy, quả nhiên là có người như vậy." Cậu lẩm bẩm.

Vấn đề ở đây chính là sau khi cô gái kia từ chức, Khương Hạo liền đồng ý lời tỏ tình của cậu. Lúc đó cậu đắm chìm trong niềm vui khi đã mài sắt thành kim, biến hòn đá thành những bông hoa, cậu đã quên đi những chuyện lặt vặt này.

Chẳng lẽ Khương Hạo không có tình cảm gì với cậu? Ngay từ đầu chỉ là diễn kịch?

Cậu gấp gáp muốn xông tới công ty tìm Khương Hạo hỏi cho rõ.

Ngay sau đó, bạn cậu gọi cho cậu.

"Anh Trương?" Cậu bắt máy.

"Cho tôi mượn ba tên cao to lực lưỡng dùng một chút được không?" Đầu dây bên kia phát ra tiếng cười.

Tâm trạng lo lắng của Liễu Hà bị tiếng cười này làm phai nhạt đi, đồng thời cậu cũng nhớ tới lúc trước suýt nữa mình đã làm hỏng chuyện, liền kiềm nén sự tức giận trong lòng mình.

"Rất hữu dụng chỉ là không có chỗ cho bọn họ thể hiện hết sức lực." Cậu thoải mái nói, "Lần sau có cơ hội, tôi nhất định sẽ cho bọn họ cơ hộ để thể hiện tất cả. "

Cuộc trò chuyện bỗng nhiên vui vẻ hơn rất nhiều, sau đó Liễu Hà cúp điện thoại.

Cậu bình tĩnh lại, chuẩn bị đến công ty một chuyến.

Muốn điều tra cái gì thì phải làm sớm một chút, thừa dịp Khương Hạo chưa kịp tiêu hủy tất cả chứng cứ.

Lần này cậu cẩn thận hơn, đi vào phòng bếp làm chút đồ ăn khuya, chuẩn bị lấy cái này làm cái cớ đi tìm Khương Hạo.

"Khương tổng. Liễu thiếu gia tới tìm ngài. "

Khương Hạo đang họp trong phòng họp thì trợ lý gõ cửa thông báo.

"Cậu ta đến đây làm gì?" Khương Hạo ngạc nhiên.

Trợ lý trả lời: "Mang theo một hộp giữ nhiệt, nói là mang đồ ăn khuya đến cho ngài."

Ông Ngô, ông Lý trong phòng họp nhìn nhau nở nụ cười.

"Chắc là đến chuộc lỗi với Khương tổng."

"Omega chính là omega, không làm được gì ngoài những chuyện này."

Khương Hạo không thể che giấu nụ cười trên môi mình, gã nói với trợ lý: "Bảo cậu ta đến phòng làm việc của tôi chờ đi, tôi họp xong sẽ qua. "

Trợ lý gật đầu, rời khỏi phòng họp đi truyền lời cho Liễu Hà đang ngồi ở khu vực tiếp khách.

Liễu Hà đang nhìn hai bình hoa mới ở cửa. Ở công ty không có dấu vết gì về việc cậu đến đây làm ầm ĩ một trận, mảnh vỡ trên mặt đất đều bị quét sạch, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Không, đó không phải là điều cậu muốn.

"Hắn nói gì?" Cậu hoàn hồn, hỏi trợ lý.

Trợ lý khẽ nhíu mày.

"Khương tổng mời ngài ở vào phòng làm việc của ngài ấy chờ một lát."

Đây là việc mà cậu cầu còn không được.

Liễu Hà đồng ý, đi theo trợ lý vào phòng làm việc của Khương Hạo. Lúc trợ lý mở cửa phòng cho cậu, ký ức đêm Thất Tịch lại hiện ra trong đầu cậu, tóc gáy cậu dựng đứng hết lết. Trợ lý khom lưng mời cậu vào, cậu giơ chân bước vào, lần này cậu cảm thấy mình như giẫm vào một bãi nước thải, giẫm phải nước thải của Khương Hạo và cô gái kia.

Cậu siết chặt bàn tay mình thành hình nắm đấm.

Sự nhục nhã này tương lai cậu sẽ trả lại gấp đôi.