Chương 7
Nếu có người hỏi vì nhịn không được nhất thời xúc động, bắt một vị cô nương giỏi về dùng độc, chế độc trực tiếp hôn nồng nhiệt thì phải trả cái giá đắt như thế nào, nói vậy Nguyệt Tinh Hồn sẽ cho một cái đáp án phi thường bi tráng.“ Này…. là cái gì?” Xem xét chén nhỏ đặt ở trên bàn có chứa chất lỏng gì đó có màu đỏ như máu, cho dù nó có tỏa ra mùi hương thơm ngát, Nguyệt Tinh Hồn vẫn nhịn không được mà nổi da gà. Nếu tình huống cho phép, hắn có thể trốn được bao xa thì sẽ trốn bao xa, có thể nói hắn sẽ trốn đến tận chân trời góc biển cũng không chừng.
“ Đây là độc dược mới chế, là hôm qua ta không ngủ cả một đêm mới nghiên cứu ra được nha!” Hai mắt Dương Diễm Ca sáng rỡ, chun mũi, đầy vẻ chờ mong nhìn hắn một cách chăm chú.
Cô cũng không cần liều mạng như vậy a! Nguyệt Tinh Hồn bi ai thầm nghĩ.
“ Nào, ngươi mau chút thử xem đi!” Nhảy dựng lên thúc giục. “ Người ta mất thật lớn công sức và tài hoa mới tạo ra được đấy, ta còn đặt tên cho nó là ‘ Xấu quái tam biến’ nữa nha!” ( Xấu quái tam biến là ba lần biến xấu, xấu ko phải xấu thường mà là xấu 1 cách quái dị)
“ Cô, cô cũng không biết đặt tên cho dễ nghe một chút sao?” Mẹ ơi! Nghe tên thôi là đã biết không phải thứ tốt lành gì rồi! Nguyệt Tinh Hồn không khỏi rùng mình ở trong lòng.
“ Tên này thật phù hợp a!” Dương Diễm Ca hưng phấn miêu tả một cách tường tận “ Người trúng độc này, đầu tiên sẽ nổi từng khối từng khối màu đen lấm tấm khắp toàn thân, sau đó sau đó không lâu, những khối lấm tấm đó sẽ lớn dần lên, sưng to, cuối cùng sẽ cảm thấy đau nhức, toàn thân cao thấp sẽ chảy mủ sinh giòi ( muốn ói quá, chị này đúng là độc phụ mà!), rồi biến thành một quái nhân xấu xí ghê tởm. Bởi vì nó có tới ba loại biến hóa, hơn nữa càng biến càng xấu, cho nên gọi là xấu quái tam biến”.
“ Cô có cần phải miêu tả tường tận như vậy không!” Tiếng nói khẽ rít từ trong kẽ răng ra, Nguyệt Tinh Hồn giờ phút này phi thường, phi thường hối hận vì sao ngày hôm qua tự nhiên đáp ứng với nàng làm gì.
“ Nào! Uống nhanh a!” Thôi thôi hắn, vẻ mặt khẩn trương cùng hưng phấn. Hiếm khi có cái loại quái thai như vậy cho nàng làm thí nghiệm, thật muốn mau chóng nhìn thấy sự biến hóa của hắn sau khi uống thuốc xong.
Nữ nhân này…….. rất muốn mở miệng mắng, nhưng mà sau khi thấy vẻ mặt đầy chờ mong của nàng, làm cho hắn ủ rũ, nhụt chí. Quên đi! Đau dài không bằng đau ngắn, quyết tâm đem nó uống hết, chết sớm đầu thai sớm. Ai kêu hắn đồng ý làm người thử độc cho người ta làm chi.
Có quyết định cùng với quyết tâm, hắn một ngụm đem ‘ Xấu quái tam biến’ nuốt xuống họng, Dương Diễm Ca nhìn thấy hoan hô một tiếng, kích động chờ đợi biến hóa tiếp theo, nhưng mà…..
Một khắc trôi qua……. Hai khắc trôi qua……. Mãi đến thật lâu sau, thật lâu sau sau……..
“ Á… vì sao ngươi không có việc gì!” Dương Diễm Ca phát điên nhào lên đem hắn đẩy ngã, mất đi lý trí cả người ngồi trên người hắn, hai tay nhỏ bé mãnh liệt đập hắn, cuồng loạn gào thét “ Người ta thức đêm đến tận sáng sớm, còn riêng bắt con chuột đến thí nghiệm trước, con chuột chỉ trong phút chốc đã sưng to chảy mủ, chứng tỏ độc dược của ta công hiệu, vì hạ độc ở trên người quái thai như ngươi, người ta còn đặc biệt tăng mạnh liều lượng dược gấp đôi người bình thường, vì sao người lại không nể mặt, không có việc gì thế kia…..”
Nữ nhân này điên ư? Nhìn chằm chằm nàng tức giận đến quên đi nam nữ chi phòng, phẫn nộ ngồi ở trên người hắn mà đập mà đánh, Nguyệt Tinh Hồn không biết nên khóc hay nên cười. Bất quá, tư thế này có phải hay không hơi ái muội chút? Hơn nữa nàng vừa đập vừa đánh, thân hình xinh đẹp dĩ nhiên là ở trên người hắn mấp máy ma sát một chút, hắn dù sao cũng là một nam nhân huyết khí dương cương, không chịu nổi dụ hoặc như vậy biết hay không!
Xem nàng vẫn còn tức giận đánh thùm thụp lên người mình, tựa hồ đã quên hắn là một đại nam nhân, ngực Nguyệt Tinh Hồn nóng lên, trong đôi mắt đen ngược lại càng thêm thâm trầm u ám, không chịu nổi du͙© vọиɠ sai sử, cánh tay dài duỗi ra, trực tiếp đem đầu xinh của nàng áp xuống, hôn thật sâu lên đôi môi đỏ mọng mềm mại, xâm nhập như mưa rền gió dữ khuấy động hấp thụ mùi đàn hương từ miệng……..
Sợ tới mức nàng mở to mắt hạnh, Dương Diễm Ca ngu si nhìn gương mặt tuấn dật trước mắt, đáy mắt thâm thúy chiếu rọi thân mình của chính mình, nàng phảng phất như bị lạc vào trong đáy mắt sâu như nước ấy, chi có thể ngây ngốc mặc cho hắn bài bố.
Nha đầu kia ngày thường điêu ngoa giả dối, ngược lại sao gặp tình hình này lại choáng váng thế kia? Nguyệt Tinh Hồn cảm thấy buồn cười, đơn giản xoay mình lại đặt nàng ở dưới thân, thừa dịp khi nàng còn kinh ngạc chưa phục hồi thần chí, trực tiếp mà đơn giản hạ mệnh lệnh “ Ngoan, nhắm mắt lại”.
Một cái khẩu lệnh, một động tác, nàng quả nhiên thật sự ngơ ngác khép chặt mắt lại.
Gặp bộ dáng này của nàng, Nguyệt Tinh Hồn cười gian, lại cúi đầu phủ lên môi đỏ mọng, nhưng mà lần này hắn không hề cuồng bạo, hắn tinh tế trác hôn, giống như nhấm nháp mỹ vị trân quý gì đó một cách rất trân trọng…..
Tim đập cuồng loạn, Dương Diễm Ca lâng lâng, chỉ cảm thấy chính mình đang lúc mơ mơ màng màng giống như nghe được cái gì mệnh lệnh nhắm mắt lại, sau đó còn có một con bướm đang bay lượn ở trên môi đỏ mọng, làm cho nàng nhịn không được cảm thấy ngưa ngứa, cười khẽ….
Nha! đợi đã! Trời lạnh thế này làm gì có con bướm?
Phút chốc! nàng mở to mắt ra, đã thấy một tên tiểu nhân không phẩm đang đè trên người nàng muốn làm gì thì làm chiếm đại tiện nghi của nàng, cái này thì thần trí đã hoàn toàn bay trở về, sợ đến mức nàng dùng sức hai tay đẩy hắn ra…….
“ Á…. Ngươi làm sao có thể lại chiếm tiện nghi của ta!” Mặt đỏ tới mang tai xoay người ngồi dậy, ngượng ngùng không chịu nổi cao giọng chất vấn.
Nguyệt Tinh Hồn vốn dĩ còn đang say mê trong ôn nhu hôn, bị lực đẩy mạnh bất ngờ này, đầu đυ.ng phải chân bàn ở phía sau, bị đυ.ng trúng khiến cho đầu choáng mắt hoa, ai ai kêu đau.
“ Ngươi, ngươi, ngươi xứng đáng!” Dung nhan xinh đẹp nhiễm hồng, thấy hắn xoa xoa đầu kêu đau, đáy lòng Dương Diễm Ca tuy có chút lo lắng, nhưng ngoài miệng vẫn thở phì phì mắng.
“ Ngươi mưu sát chồng a!” Cũng là câu nói giống trước, một lần trước bật thốt lên liền cảm thấy nói sai, nhưng mà lần này lại có vẻ vài phần thật sự cùng thầm oán.
“ Ngươi lại nói hươu nói vượn!” Dương Diễm Ca hổn hển, thế nhưng thần sắc đỏ bừng kia lại mang theo vài phần ngượng ngùng, có vẻ e lệ không thôi hỏi: “ Ngươi.. ngươi làm chi lại hôn……..”
Nói đến một nửa, giống như nhớ tới cái gì, nàng đột nhiên hoảng sợ che miệng, chỉa chỉa Nguyệt Tinh Hồn rồi lại chỉa vào chính mình……. Thần sắc e lệ rút đi, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt……
“ Làm sao vậy?” Nhìn nàng kinh hách mở to mắt, Nguyệt Tinh Hồn khó hiểu nàng làm chi mang biểu tình như thấy quỷ thế kia.
“ Ngươi…. Ngươi vừa mới hôn ta?” Phi thường khó khăn, tối nghĩa đặt câu hỏi ( là câu hỏi trong trường hợp xấu nhất)
“ Hắc hắc….” Biết nàng đột nhiên lại bão nổi, Nguyệt Tinh Hồn này tiểu nhân ăn nhiều đậu hủ của người ta, nên chỉ có thể cười gượng không thôi, cũng không dám trả lời phải hoặc không phải.
“ Nói cách khác……. Ta ăn nước miếng của ngươi?” Ông trời ơi! Van cầu ngài, làm cho hắn nói không có đi!
“ Ha ha……. Không sao cả! ta không ngại, hơn nữa, ta cũng ăn nước miếng của cô a!” Dựa theo nguyên tắc công bằng, có qua có lại thôi!
“ Oa…” Một tiếng thét chói tai, chỉ thấy nàng đột nhiên xông lên, không đầu không đuôi nhào vô đánh hắn một cách dã man, ngoài miệng lại chửi bậy loạn thất bát tao lên “ Ngươi làm sao có thể hôn ta, ngươi vừa mới uống xong ‘ Xấu quái tam biến’, miệng có độc, nước miếng cũng có độc, làm sao có thể để cho ta nuốt nước miếng của ngươi chứ…. Á! Không lãng phí thời gian nữa, ta phải mau mau đi chế giải dược mới được!” Sau một trận mãnh đánh mãnh đá xong, bỏ lại Nguyệt Tinh Hồn chạy trối chết, nàng bão táp chạy về phòng của chính mình.
Cuối cùng, chỉ nghe một tiếng đóng cửa ‘ Phanh’ thật lớn, tất cả lại trở về với yên tĩnh…
Thật cẩn thận buông cánh tay đang bảo vệ đầu xuống, Nguyệt Tinh Hồn mờ mịt nhìn chằm chằm quanh mình, một hồi lâu sau, hắn rốt cuộc mới có thể lý giải hàm nghĩa trong ngôn từ chửi bới của nàng….
“ Ha ha ha…….” Một trận cuồng loạn cười vang vọng khắp ‘ Thủy Nguyệt Các’, vang vọng đến tận trời.
“ Ngươi im miệng……” Tiếng quát phẫn hận nũng nịu từ trong phòng của nàng phát ra, có thể thấy được nàng vô cùng khó chịu vì tiếng cười của hắn.
Ha ha…… này tính là cái gì? hại người không thành đổi thành hại mình sao? Nguyệt Tinh Hồn cười mãi không thôi, âm thầm vận khí, phát giác trong cơ thể quả thật có độc tính, bất quá gây trở ngại không lớn, đối với hắn cũng không có ảnh hưởng lớn gì, trong chốc lát sẽ bị thân thể hấp thu giải quyết hết, nếu lại trở về phòng nuốt viên linh đan diệu dược của cha, độc tính sẽ được thanh trừ sạch sẽ, không để lại nửa điểm di chứng.
Kỳ thực, độc dược do nàng nghiên cứu chế tạo ra rất lợi hại, chính là gặp phải loại thể chất đặc dị bất độc bất xâm như hắn, ít nhiều cũng bị giảm sút. Ha ha…. Lại lần nữa cảm tạ lão cha từ nhỏ đã ‘ làm nhục’…
Ân ….. kỳ thực nếu uống một lần độc có thể đổi lấy một hồi mất hồn hôn nồng nhiệt, thế cũng không tệ nhỉ! Với lại nữ nhân ác độc kia hôn lên tư vị đúng là thật tốt, nếu có thể nhấm nháp cả đời cũng tốt, dù sao còn rất hợp khẩu vị.
Nguyệt Tinh Hồn bắt đầu ngây ngốc cười khẽ, lần đầu tiên cảm thấy đem nàng quải ở bên người, làm thân ái nương tử cả đời cũng là một chủ ý không tệ chút nào!
Phía sau hậu viện của Định Viễn vương phủ có một vườn rau nhỏ, là do hứng thú riêng của Nam Thần Hạo mà tạo ra và cũng là nơi hắn thường xuyên lui tới mỗi khi có thời gian rảnh rỗi.
Trên mảnh đất trồng đủ loại hoa quả theo mùa, mà nay đúng lúc là ngày tốt để hắn chuẩn bị thu hoạch rau quả vụ đông. Sau khi ăn cơm trưa xong, chỉ thấy hắn dưới ánh nắng ấm áp của mặt trời, một mình chạy đông chạy tây ở luống rau, trên mặt lại mang theo tươi cười thỏa mãn. Điều kỳ quái chính là, mỗi khi hắn nhổ một gốc rau từ trong đất lên, miệng sẽ nhỏ giọng thì thào tự nói một thời gian, không biết là đang niệm cái gì.
“ Tỷ phu, đệ thật sự không hiểu!” Nguyệt Tinh Hồn ngồi xổm bên vườn rau đã quan sát được một thời gian, xem bộ dáng của Nguyệt Tinh Hồn thì cũng biết hắn không có một chút ý định ra tay giúp việc. ( ý nói vô giúp Hạo ca thu hoạch rau đó!)
“ Làm sao vậy?” Dùng tay rửa bùn bám vào trong rau xong, Nam Thần Hạo ngâm một câu Phật hiệu cuối cùng xong, tốt bụng cười hỏi.
“ Như thế nào mỗi khi huynh nhổ một gốc rau lên, liền muốn niệm một hồi ‘ Hướng sinh rủa’( là kinh tụng để siêu thoát cho người chết)?” Nguyệt Tinh Hồn phiên cái xem thường, quả thực là sắp té xỉu, cứ theo thao tác này của tỷ phu, chỉ một vườn rau nhỏ này thôi, tỷ phu có khả năng tới tận trời sáng mới có biện pháp thu hoạch xong.
Nam Thần Hạo nghe vậy cười cười, gương mặt lộ vẻ từ bi. “ Tất cả mọi vật đều có linh tính, tuy rằng ta ăn chay, nhưng mà chút rau quả này cũng có sinh mệnh, là chúng ta bóp chết quyền lợi sinh tồn của chúng, mới có thể cho bản thân no bụng sống sót, theo một phương thức khác mà nói, ta cũng được coi là sát sinh, cho nên khi ta nhổ lên một gốc cây, ta liền niệm một hồi ‘ Hướng sinh rủa’”. Kỳ thực sỡ dĩ có ý tưởng này cũng là do hai mươi năm trước trong một lần cãi nhau với ái thê, Nam Thần Hạo mới ngộ ra điều này.
Haiz! Hết thuốc chữa rồi! Tỷ phu này của hắn đúng là càng tu càng có Phật tính, hy vọng sẽ không có một ngày như thế, tỷ phu của hắn đột nhiên ngộ đạo, bỏ rơi lão tỷ, bản thân thật sự chạy đi xuất gia làm hòa thượng, nếu thế lão tỷ của hắn khẳng định sẽ khóc chết mất.
“ Ha ha….. kia tỷ phu, huynh niệm niệm đi, hy vọng đám rau quả này sẽ nhận được thành ý của huynh, vui vẻ mà đi đến Tây phương cực lạc tu thành chính quả, đệ không quấy rầy huynh nữa.” Đứng dậy vươn vai, hắn hí mắt trêu chọc.
Nghe lời nói rõ ràng có ý trêu đùa này, Nam Thần Hạo cũng không giận, dù sao người của Nguyệt gia bọn họ đều là cái dạng này, tìm không thấy được nửa điểm tuệ căn từ trong xương tủy, ái thê Nguyệt Nha Nhi của hắn chính là một ví dụ tốt nhất, miễn cưỡng cũng không được.
“ Đúng rồi! như thế nào hai, ba ngày nay cũng không thấy Diễm Ca cô nương?” Thấy hắn lười biếng thong thả bước đi, Nam Thần Hạo chuyển sang đề tài khác hỏi.
“ Nàng nha……” Nguyệt Tinh Hồn đột nhiên nở nụ cười. Từ ba ngày trước, sau khi bị hắn cho ăn nước miếng nên trúng phải độc do bản thân nàng chế tạo ra, ước chừng nàng đã muốn nhốt mình ở trong phòng suốt ba ngày rồi, mặc cho ai đi gọi cũng không chịu ra, ngay cả sư phụ Dương Tuyết Thiên của nàng đến cũng vô dụng, không biết có phải sưng phù đau nhức hay không, nên không còn mặt mũi nào đi ra gặp người?
Nói đi nói lại, đều cũng là do tự làm bậy, không thể sống a! Nha đầu kia thật là dám làm, ngay cả giải dược còn chưa chế ra, đã muốn mượn hắn thử độc, may là trụ cột của hắn hùng hậu, không đem chút xíu độc kia để vào mắt, nếu không hiện tại người núp ở trong phòng không dám đi ra gặp người sẽ là hắn rồi!
“ Nàng như thế nào?” Nam Thần Hạo kỳ quái truy vấn, không hiểu sao Nguyệt Tinh Hồn lại cười đến quỷ dị như vậy.
“ Không có gì” Tự mình cười cho qua, không muốn nói nhiều cho người khác biết chuyện hai người thân thiết cùng với quá trình phát sinh chuyện buồn cười kia. Bất quá có một chuyện, hắn vẫn muốn hỏi tỷ phu để hiểu chút mới được “ Tỷ phu thành thân với tỷ tỷ, những năm gần đây, huynh sống hạnh phúc sao?”
“ Đây là đương nhiên!” Tựa hồ có chút kinh ngạc vì sao hắn lại hỏi như vậy, bất quá Nam Thần Hạo vẫn gật đầu trả lời không chút do dự.
“ Chẳng lẽ lúc trước tỷ tỷ vì quẻ bói mà tìm đến huynh, huynh chưa từng nghĩ tới muốn kháng cự, không muốn bị vận mệnh đùa giỡn sao?”
Cậu em vợ này của hắn là đang nói về chính bản thân hắn ta sao? Nam Thần Hạo cười khẽ, hơi thâm ý hỏi lại: “ Đệ muốn kháng cự sao?”
“ Đệ……..” Hơi chần chờ, Nguyệt Tinh Hồn tựa hồ không rõ tâm ý của chính mình lắm, “ Đệ không biết! Chẳng lẽ tại vì do quẻ bói của lão cha, liền chắc chắn nhân duyên định mệnh của đệ là nàng sao? Lỡ như người xuất hiện là một vị cô nương mà đệ không thích, đệ đây cũng phải thuận theo vận mệnh an bài sao?”
“ Vậy đệ thích Diễm Ca cô nương sao?”
“ Ách…… nàng cũng không tệ lắm!” Có chút ngưa ngứa xoa xoa cái mũi, ngượng ngùng nói ra cảm giác chân chính của bản thân mình.
Cũng không tệ lắm chính là đại biểu thích? Cười ôn hòa, Nam Thần Hạo dùng tiếng nói có thể làm cho người ta tâm bình khí hòa cười nói “ Đệ đã thích, thế còn để ý cái gì quẻ tượng hay vận mệnh, đó đều đã không phải là trọng điểm, không phải sao? với lại, chuyện tình cảm này quả thực rất khó nói, giống như ta cùng tỷ tỷ của đệ năm đó, cuối cùng là do quẻ tượng cho biết, mới khiến cho nàng đến tìm ta kết thành đôi, rồi có này quả (quả trong nhân quả nha bà con)là một đoạn nhân duyên tốt đẹp, vẫn là do đoạn nhân duyên này của bọn ta là nhân, mới có thể để cho nhạc phụ đoán ra quẻ tượng là quả, thúc đẩy nàng tới tìm ta để lấy trọn này nhân đâu? Đệ nói xem, này nhân quả, nhân quả, rốt cuộc cái nào là nhân, cái nào là quả đây?” ( Phù, ta cũng đuối khúc này lắm, nói chung là theo đạo lý nhân quả, Hạo ca nói chiện sâu xa quá, ta đuối! Nói chung là bói ra hai người này có nhân duyên là nhân, hai người yêu nhau là quả mà cũng có thể là hai người yêu nhau là nhân, cho nên quả là mới bói ra được hai người có nhân duyên, vì vậy cũng ko biết đâu là nhân đâu là quả mà nói cho được.
“ Tỷ phu, huynh đang dùng khẩu lệnh với đệ a!” Một đống lớn nhân nhân quả quả này nọ, nghe đến hắn đau đầu choáng váng. Quả nhiên là người tu phật, lời nói ra không phải người thường có thể lý giải được.
“ Về sau đệ sẽ hiểu được. Hiện tại đệ chỉ cần làm rõ một việc, đó chình là vị cô nương trong lòng của đệ nếu cùng với vị cô nương trong định mệnh là cùng một người, nếu không có tồn tại vấn đề chán ghét hoặc yêu thích ở đây, như vậy quẻ tượng đối với đệ mà nói lại có ảnh hưởng gì đâu?” Nhu hòa cười khẽ, dùng ngôn ngữ đơn giản nhất khuyên răn hắn.
Ý là xem nó như là cái rắm thôi! Nguyệt Tinh Hồn cuối cùng cũng hiểu được, bất quá hắn còn có cái vấn đề nữa “ Nhưng mà quẻ tượng nói nữ nhân ác độc kia có khả năng sẽ mưu sát chồng nha!” Hắn cũng không muốn còn trẻ mà phải chết bỏ mạng a! >