[5] Nụ hôn của hồ ly trắng
Bạch Thú cuộn mình trên chiếc đệm lộng lẫy ở đài cao, so với thân hình to lớn của hắn thì Phương Tĩnh Dư chỉ là một người nhỏ bé bị móng vuốt của hắn vòng qua vỗ về trên bụng và dùng đuôi che lại.
Phương Tĩnh Dư còn đang ngây ngốc lại bị hành động này của Bạch Thú đẩy về phía trước và ngã vào người hắn. Bộ lông trắng kia mềm mại mượt mà, khi đưa tay ra có thể cảm nhận được vùng bụng ấm áp dưới lớp lông. Hắn dùng cái đuôi bao quanh cô chỉ chừa ra một khoảng trống, ngăn chặn mọi ánh mắt xung quanh. Phương Tĩnh Dư dựa vào bụng hắn, đột nhiên cảm thấy thật an tâm.
Cô nằm xuống, một tay vuốt v e bộ lông mềm mại bên cạnh, rồi bỗng cảm thấy Bạch Thú hơi giật giật, sau đó hắn còn nhẹ nhàng nhích cái đuôi đến gần thêm chút, tựa như một chiếc chăn bông êm mềm bao phủ lên cơ thể cô.
Mọi người thường nói hồ ly có mùi khó chịu, nhưng trên người Bạch Thú trước giờ chỉ có hương trúc xanh thoang thoảng và rất dễ ngửi. Phương Tĩnh Dư lặng lẽ vươn tay ôm lấy đuôi hắn rồi vùi mặt vào đó. Bạch Thú cảm giác được, lỗ tai trên đầu hắn lại run run và đôi mắt thì nheo lại.
"Bạch Thú! Đừng quá kiêu ngạo!" Con hổ trắng ở trên đài cao kia giận dữ nói, âm thanh như chuông rung mạnh làm người ta đỉnh tai nhức óc. "Mấy chục năm rồi ngươi không tham gia một sự kiện trọng đại nào. Ai mà biết có phải ngươi chẳng dám nhận lời thách đấu của chúng ta nên mới trốn trong rừng trúc rậm rạp đó không! Hôm nay nếu ngươi đã tới, tốt nhất là có thể giữ được địa vị đứng đầu Tây thành nếu không...Hừ."
Hổ trắng tức giận nói một hơi, nhưng Bạch Thú lại không có phản ứng gì, đôi mắt màu xanh vẫn khép hờ chẳng màng để ý tới gã, chỉ nhìn người đang được cái đuôi của hắn bao bọc, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Thấy Bạch Thú phớt lờ mình như vậy, hổ ta càng thêm tức giận, đập nát trái cây đồ ăn và cả chiếc bàn trước mặt gã thành một đống mùn cưa rồi hét lên với những con yêu quái đang ngo ngoe rục rịch bên dưới đài: "Không ai muốn khiêu chiến Bạch Thú, thay thế hắn làm chủ thành Tây sao?"
"Ngươi đi đi, đi khiêu chiến Bạch Thú, sau đó cắn chết sủng vật của hắn!" Chờ một hồi cũng không có người đứng ra, Bạch Hổ tùy ý chỉ vào một gã yêu quái đứng trên đài cao của mình.
Nghe thấy câu này, Bạch Thú chậm rãi mở ra đôi mắt màu xanh lục, bên trong sâu hút khiến chúng yêu quái đang nhìn hắn chằm chằm đều cảm thấy lạnh lẽo từ đáy lòng.
Phương Tĩnh Dư cảm giác thấy Bạch Thú đang dựa vào mình bỗng đứng dậy, hắn rút đuôi ra và nhảy từ trên đài cao xuống khoảng đất trống bên dưới.
Đối diện với hắn là một con hổ vàng đốm đen đang tru lên đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Bạch Thú không nói hai lời nhảy tới, há miệng nuốt chửng hổ yêu nọ, dễ dàng hệt như vừa rồi đã nuốt hai tiểu yêu kia vậy.
"Khó ăn, phiền."
Nghe hắn nói thế, Phương Tĩnh Dư đang ngồi xem một mình trên đệm đột nhiên cảm thấy rất muốn cười. Cuối cùng cô cũng thực sự mỉm cười, lông mày và đôi mắt đều cong lên.
Hồ ly trắng nọ đang đứng trong đấu trường bèn quay đầu lại nhìn cô một cái, sau đó hắn đột nhiên nhảy lên vươn đầu lưỡi, lật qua lật lại li3m láp khắp người cô, làm toàn thân cô đầy nước miếng. Lúc này hắn mới thấy có chút thỏa mãn nheo nheo đôi mắt quay trở lại đấu trường.
Phương Tĩnh Dư không biết chuyện gì đang xảy ra, cô dường như đã quên mất chứng thích sạch sẽ của mình, sau một hồi ngu ngơ bị người ta li3m, khuôn mặt cô bỗng đỏ ửng lên một cách khó hiểu.
Số lượng người thách đấu ngày càng tăng, nhưng sau khi Bạch Thú nhẹ nhàng nuốt hơn hai chục con yêu quái thì không còn ai tiến lên nữa. Sắc mặt Bạch hổ cũng đã tối sầm, gã không nói không rằng lại đập nát cái bàn mới vừa đặt ở trước mặt.
Toàn thân Phương Tĩnh Dư bị Bạch Thú li3m ướt, ngồi trên đài cao bị gió thổi qua thì không khỏi hắt hơi mấy cái. Bạch Thú nhúc nhích đôi tai, lại nhẹ nhàng nhảy lên đài cao rồi ôm cô trở về dưới bụng lần nữa.
Được hơi ấm bao bọc xung quanh, Phương Tĩnh Dư nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Cô không biết chuyện gì đã xảy ra sau đó, nhưng khi mở mắt ra, cô phát hiện họ đã trở lại rừng trúc. Cô vẫn nép mình bên cạnh Bạch Thú, nằm trên nóc nhà trúc nơi hắn thường ngủ.
Ánh trăng đẹp đẽ, rừng trúc xào xạc theo làn gió thổi, xung quanh hồ ly trắng dường như được ánh sáng nhàn nhạt bao phủ.
Phương Tĩnh Dư khẽ cử động, Bạch Thú liền cúi đầu đến trước mặt cô, đôi mắt xanh lục nhìn chằm chằm vào cô mà không nói một lời.
Phương Tĩnh Dư nhìn cái đầu hồ ly đang gần trong gang tấc, trong lòng không hề cảm thấy sợ hãi mà chỉ có một nỗi ngọt ngào cùng chút chua xót chẳng thể giải thích được.
Cô bằng lòng tin rằng, lúc đó là Bạch Thú cố ý tới tìm mình, hắn cũng không muốn cô rời đi. Bất kể hắn có thích cô hay không, hắn đều sẽ đi tìm cô, chỉ một điều này thôi cũng đã khiến Phương Tĩnh Dư cảm thấy hạnh phúc.
"Xin lỗi vì đã làm phiền anh."
"Phiền."
Bạch Thú luôn nói phiền, nhưng giọng điệu của mỗi lần thì lại hơi khác. Khi hắn thật sự cảm thấy phiền toái, lời nói sẽ mang theo cảm giác chán ghét. Và có lúc hắn nói như vậy chỉ là theo thói quen mà thôi, thậm chí khi không biết phải nói gì, hắn cũng sẽ nói câu đó, như bây giờ chẳng hạn.
“Hôm nay còn chưa nấu khoai tây cho anh, xin lỗi nha.” Phương Tĩnh Dư muốn cười, nhưng nghĩ đến mình đang nhận lỗi bèn kìm chế độ cong khóe miệng lại và chuyển chủ đề.
Bạch Thú nghe xong, dường như chợt nghĩ tới cái gì bèn nói: "Hôm nay ăn mấy thứ đó không ngon, phiền."
Chữ phiền lần này thực sự là chán ghét.
Lần này Phương Tĩnh Dư không thể nhịn được cười, cô vừa cong miệng lên, ngay sau đó đã bị Bạch Thú li3m cho nước miếng đầy mặt. Tiếng cười đột ngột dừng lại, Phương Tĩnh Dư sờ lên nước miếng trên mặt mình, sau đó đột nhiên thò tới gần và hôn lên đôi môi đầy răng nanh của Bạch Thú.
Cô thích gã yêu quái này, là tình yêu giữa nam và nữ,không ngờ vực cũng chẳng thể trốn thoát.