Đừng Giải Cứu Tôi

Chương 1: Thế giới khác


Nếu có người hỏi Thiên Vũ: “Điều mà cậu tiếc nuối nhất là gì?”.

Cậu sẽ trả lời với người đó rằng: “Điều tôi tiếc nuối nhất chính là năm ấy chưa một lần chạm đến đỉnh vinh quang kia”

Chưa một lần…

Lúc nào cũng vậy, khi tưởng chừng chỉ một bước nữa thôi là chạm đến vạch đích, cậu mới vỡ lẽ hóa ra đích đến kia đối với cậu lại như cách xa vạn trượng.

Theo đuổi cả một quãng đường dài như vậy, cậu có chút mệt rồi.

Muốn ngủ một giấc, mơ thật đẹp.

Trong mơ nhất định sẽ giành lấy chiến thắng.

Nhất định…



Những gì Thiên Vũ nghe thấy lúc này là tiếng “tít, tít” của thiết bị nào đó mơ hồ vang lên. L*иg ngực cậu đau không thở nổi, đôi mắt mờ cả đi chỉ còn nhìn thấy đèn pha bật sáng chói.

Là ánh sáng của thiên đường sao?

Thiên Vũ đột nhiên nhìn thấy rất nhiều ánh sao vụt qua mắt cậu, hình như là ánh đèn từ phía khán đài. Cậu nhìn thấy bản thân ngày đầu tiên bước lên sân khấu rộng lớn trong tiếng reo hò mãnh liệt của người hâm mộ.

Cậu đã giành chiến thắng trận đấu đầu tiên ấy.

Cậu lại nhìn thấy vị tiền bối luôn quan tâm giúp đỡ mình đang bịn rịn chia tay với đồng đội, rồi từng người từng người cứ thế rời đi. Riêng cậu vẫn ở lại.

Cậu vẫn luôn cố chấp như thế, cứ vấp ngã rồi lại đứng dậy, nhưng mãi mãi, mãi đến khi đèn xe tải như muốn nuốt trọn cả người cậu, một tiếng “rầm” dội thẳng vào tai, sau đó mắt cậu chỉ còn lại màu đen của bóng tối.

Ước mơ của cậu sẽ không bao giờ trở thành hiện thực được nữa, vì thời gian của cậu đã hết rồi.

“K..Không…cam…t..âm”

Thiên Vũ thều thào một tiếng rồi trút hơi thở cuối cùng. Cả cuộc đời của cậu, cả một thời thanh xuân nồng nhiệt như vũ bão lại gói gọn trong 3 chữ “Không cam tâm”.

Tiếng bác sĩ lạnh lẽo thốt lên: “Bệnh nhân Dương Thiên Vũ qua đời lúc 19 giờ 37 phút. Nguyên nhân tử vong: Tai nạn giao thông, xương sườn gãy chọc vào phổi, tắc ống thở”.

Đội ngũ y bác sĩ bọn họ đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể cứu được bệnh nhân, chỉ có thể nhẹ giọng an ủi người nhà nén đau thương.

Tấm màn trắng phủ khắp người cậu không khỏi khiến người ta cảm thấy tiếc thương. Rõ ràng người nằm trên đó là một chàng trai trẻ, thanh xuân của cậu chỉ mới bắt đầu, thế nhưng cậu sẽ chẳng bao giờ mở mắt hay nói cười được nữa.

Cuộc đời đôi lúc lại tàn nhẫn như vậy đấy, chúng ta vĩnh viễn không bao giờ biết được khi nào sẽ là ngày cuối cùng.

—————————————-

Thiên Vũ giật mình tỉnh giấc, cả người đầm đìa mồ hôi, mọi thứ cậu vừa trải qua như một cơn ác mộng quá đỗi chân thật. Trong phút chốc, Thiên Vũ không biết mình đang tỉnh hay đang mơ.

Lúc này cậu mới để ý bản thân đang mặt đối mặt với trần nhà màu trắng xa lạ, trên người đắp chăn màu be trông có vẻ ấm áp. Đây rõ ràng không phải giường trong câu lạc bộ, hơn nữa, kiểu thiết kế vừa hiện đại vừa cổ điển này chắc chắn không thể nào là gu của cậu.

Kí ức của Thiên Vũ tuy hơi mơ hồ nhưng cậu vẫn nhớ được một chút về chuyện đã xảy ra. Sau trận chung kết thế giới, đội tuyển của cậu một lần nữa để vụt mất chức vô địch vốn đã ở ngay trong tầm tay. Fan hâm mộ cảm thấy niềm tin đã mất, không tiếc những lời mắng mỏ, mắng đội cậu đến tận trời xanh.

Thật buồn cười. Thua trận đấu, người đau buồn nhất không phải là tuyển thủ bọn họ sao.

Nhưng lại nghĩ về quãng đường thật dài mà fan đồng hành cùng với mình, cậu cũng không trách họ. Có trách thì phải trách bản thân vô năng, “người có năng lực thì mới phải buồn”.

Ba lần giành Á quân, nghe thế nào cũng thật chói tai mà.

Để tránh bầu không khí u ám ở chiến đội cậu mới viện cớ ra cửa hàng tiện lợi gần Gaming House mua lon cà phê. Thiên Vũ đâu có thể ngờ đó lại là lần cuối cùng cậu nhìn thấy những người đồng đội luôn kề vai sát cánh cùng mình. Lon cà phê chưa kịp mở nắp đã bị xe tải cán đến nát vụn, còn cậu nằm bất động trong vũng máu nhìn mọi thứ nhòe dần đi rồi mất ý thức.

Nhớ lại chuyện không vui khiến đầu cậu ong lên, Thiên Vũ không cố nghĩ đến nữa, cậu nằm trên giường đảo mắt nhìn xung quanh căn phòng mới này. Tường sơn màu kem nhạt dán rất nhiều poster, trên đó có hình nhân vật 3D đứng đối diện với một người đàn ông, phía dưới đề một chữ “Rival”.

Thiên Vũ không có chút kí ức nào của “thân thể” này, thậm chí tên của nguyên thân cậu cũng không rõ. Cậu đứng dậy đi đến chỗ bàn làm việc, hi vọng có thể tìm thấy giấy tờ tùy thân hay gì đó.

Chủ nhân của căn phòng thoạt nhìn có vẻ là người sống rất có nguyên tắc, mọi thứ đều được đặt đúng chỗ trên kệ sách, những bức ảnh được đóng khung treo ngay ngắn trên tường. Thiên Vũ để ý thấy một chậu sen đá lẻ loi bên cửa sổ khiến căn phòng có thêm hơi thở của sự sống, trở nên hài hòa không ít.

Cậu mở ngăn kéo ra, bên trong có một chiếc ví, có lẽ là của chủ nhân cơ thể này. Thiên Vũ lục tìm được một tấm thẻ ID, trên đó viết "Dương Thiên Vũ, giới tính: Nam, sinh ngày: xx/xx/xxxx". Điều đáng giật mình hơn nữa là người trong tấm thẻ có khuôn mặt y hệt cậu, thậm chí nốt ruồi bên tai cũng không sai lệch.

Lẽ nào cậu tự xuyên vào chính mình ở một nơi khác, hay nói đúng hơn là một Thiên Vũ ở thế giới khác?

Nếu là thật thì cũng quá đỗi kinh ngạc đi, cậu luôn tự tin bản thân là người theo chủ nghĩa duy vật, chuyện tâm linh đối với cậu chỉ ở mức độ không đáng kể trong cuộc sống mà thôi.

Ai ngờ Thiên Vũ cậu cũng có ngày “hẹo” rồi xuyên không đến nơi khác như mấy main chính trong tiểu thuyết xuyên nhanh mà bọn trẻ cấp hai hay đọc.

Cmn ảo thật đấy!

Lúc này, khóe mắt Thiên Vũ liếc qua một thiết bị màu đen trông như thiết bị đội đầu. Cậu cầm nó lên, nghi hoặc đọc dòng chữ không thể nào quen thuộc hơn kia, mới vừa nãy cậu đã nhìn thấy nó trên tấm poster.

Một cái tên với 2 chữ: For Glory.