Động tác đút cháo này quá tự nhiên, Châu Tận Hoan chỉ biết lúng túng nói rằng mình chưa đói, không muốn ăn.
Ăn uống trong tư thế nằm sấp của anh bây giờ cũng không thích hợp cho lắm, Hoắc Hằng đành đóng nắp cặp l*иg lại, đi tìm Viễn Đông.
Viễn Đông kiểm tra giúp Châu Tận Hoan một lần, do thuốc giảm đau vẫn chưa hết nên không thể chẩn đoán được gì, có điều bác sĩ dặn Hoắc Hằng rằng tốt nhất là phải có người túc trực ở bên giường, thế thì sẽ thuận tiện chăm sóc cho anh mỗi ngày.
Nguyên Minh quen làm những việc thế này, đáng lẽ cậu ta phải là thích hợp nhất. Thế nhưng cậu ta đã phải tội với Châu Tận Hoan rồi, Hoắc Hằng đành nhờ Viễn Đông thuê một y tá lành nghề chăm sóc.
Đến trưa, thuốc giảm đau hết tác dụng, Châu Tận Hoan lại lên cơn đau, nhưng đã đỡ hơn lần trước nhiều rồi. Viễn Đông cũng bảo không có chuyện gì to tát, dặn anh phải luôn nằm trên giường, không được xuống giường đi lại.
Hoắc Hằng ở bệnh viện đến tận giữa trưa, cũng nên về nhà một lần. Hắn dặn dò anh phải nghỉ ngơi thật tốt, bảo rằng tối hắn lại tới. Châu Tận Hoan nói hắn không phải cực nhọc như thế, Hoắc Hằng chỉ cười cười, dặn y tá mấy câu rồi đi.
Nguyên Minh theo xe Hoắc Hằng về nhà, trên đường đi hắn vẫn không cất một lời, gương mặt cũng không để lộ chút cảm xúc nào. Nguyên Minh ngồi bên cạnh, vừa chột dạ vừa bất an, thỉnh thoảng lại liếc hắn một cái.
Đến khi về đến cổng, Hoắc Hằng mới trầm giọng cất tiếng: "Để tôi thấy cậu khinh thường anh ấy thêm lần nào nữa thì cậu xác định rời khỏi nhà họ Hoắc đi."
Nguyên Minh chưa từng thấy hắn giận thế này bao giờ, vội cuống cuồng xua tay: "Cậu ba, tôi thực sự biết lỗi rồi. Tôi đã rõ vị trí của ông chủ Châu trong lòng cậu ba rồi ạ, sau này tôi sẽ đối xử với anh ta như đối với tiểu thư Hoàng ạ."
Hoắc Hằng tắt máy xe, đang định mở cửa bước. Hắn thình lình nghe được có điều không đúng, lập tức nhăn mày hỏi lại: "Vị trí gì?"
Vốn dĩ Nguyên Minh không ưa Châu Tận Hoan là bởi vì trước đó anh đã từng có một đoạn tình cảm với Hoắc Thừa, bây giờ lại còn dây dưa với Hoắc Hằng nữa. Cậu ta cho rằng Châu Tận Hoan có mục đích nào đó không muốn ai biết.
Thế nhưng hôm nay ở trong phòng bệnh, Châu Tận Hoan không hề chủ động kể tội cậu ta, cũng không làm khó cậu ta trước mặt Hoắc Hằng, Nguyên Minh cũng tự thấy hổ thẹn với lòng. Chuyện này vốn chẳng hề liên quan gì đến cậu ta. Nếu Hoắc Hằng tin tưởng Châu Tận Hoan đến thế, vậy thì cậu ta cũng không cần phải làm cái loại người hầu làm mất mặt chủ.
Thế nhưng mang tiếng làm người hầu cho nhà họ Hoắc, cậu ta vẫn cảm thấy phải khuyên cậu ba một tiếng, vậy nên lấy hết dũng khí mở miệng: "Cậu ba, hai ngày nay cậu đi vắng, trong nhà đã lục đυ.c trang trí đèn l*иg và lụa đỏ rồi. Chưa đầy một tháng nữa cậu ba sẽ kết hôn với tiểu thư Hoàng. Cậu ba nên suy nghĩ kĩ càng trong khoảng thời gian này ạ."
Nguyên Minh cẩn thận lựa lời, dù câu từ lủng củng thế nhưng Hoắc Hằng nghe một cái là hiểu ra ngay.
"Mọi chuyện như thế nào tôi tự khắc biết, đây không phải là chuyện cậu được nhúng tay vào." Hoắc Hằng lạnh lùng đáp.
Nguyên minh vội gật đầu: "Tiểu nhân không dám nhúng tay vào chuyện của cậu ba. Về sau cậu ba sai cái gì tôi sẽ làm cái đấy, nhất định sẽ không để cậu ba phiền lòng đâu ạ."
Hoắc Hằng liếc Nguyên Minh rồi rút chìa khóa ra, xuống xe.
Lúc vào trong nhà, quả nhiên hắn thấy căn nhà đã được trang trí khác đi. Rõ ràng là biệt thự kiểu phương tây, thế mà lại treo rất nhiều đèn l*иg đỏ dán chữ hỷ, góc phòng khách ở lầu một còn có rất nhiều lễ vật gói trong giấy đỏ, chồng nào chồng nấy cao hơn nửa người.
Quản gia cung kính đến đón hắn: "Mừng cậu ba về nhà, lão gia và mợ ba đang chọn món cho tiệc cưới ở trên lầu, cậu mau lên đó đi."
Hoắc Hằng trả lời qua loa. Hắn vừa mới bước lên thềm bậc thang ở lầu hai thì đã bị một người đang vội vã từ lầu ba đi xuống kéo đi mất.
Hoắc Khiêm kéo hắn một mạch về phòng, khóa cửa lại, tiếp tục lôi hắn ra ban công nói chuyện.
Hoắc Hằng tháo găng tay, ngồi xuống ghế sô pha ở góc, rót rượu từ chai rượu ngoại đặt trên bàn ra, nhàn nhã nhâm nhi.
Hoắc Khiêm kéo Hoắc Hằng tới đây là vì muốn hỏi hắn chuyện của Châu Tận Hoan, mắt thấy mọi chuyện đã bị mình phát hiện mà Hoắc Hằng vẫn bình chân như vại bèn giành lấy ly rượu của hắn, đặt xuống bàn một tiếng "cạch" thật giòn giã.
Hoắc Hằng cũng không nổi giận, thong thả cất lời: "Làm gì mà nóng vội thế, không cả để em uống rượu cho xong. Có thắt cổ thì cũng phải lấy hơi chứ."
Hoắc Khiêm nhìn hắn chòng chọc: "Chú cũng biết mình sắp phải thắt cổ rồi đó hả?"
Hoắc Hằng dựa vào thành ghế sô pha, nắn bóp bả vai đau mỏi: "Anh muốn nói gì thì cứ nói, không cần phải vòng vo."
Thái độ hắn đến là thờ ơ khiến Hoắc Khiêm giận đến nghiến răng ken két: "Chú chán sống rồi hay sao? Người như Châu Tận Hoan mà cũng trêu vào?"
Nghe đến cái tên Châu Tận Hoan, Hoắc Hằng không hề thay đổi sắc mà chỉ chưng ra biểu cảm đầy thắc mắc nhìn người anh thứ hai của hắn: "Châu Tận Hoan thì làm sao ạ? Người ta tốt thế kia mà."
"Cậu ba!" Hoắc Khiêm ngồi xuống bên cạnh Hoắc Hằng, hạ giọng nói: "Anh ta là người mà anh cả không ưa, nếu chú tiếp cận anh ta vì muốn chọc tức anh cả thì anh khuyên chú là mau dừng tay đi. Làm như vậy chẳng ảnh hưởng gì đến anh cả hết, mà chỉ khiến cho cha và nhà họ Hoàng nổi trận lôi đình thôi!"
Hoắc Khiêm lo lắng khuyên bảo như vậy. Bây giờ trong nhà cũng đã lục đυ.c chuẩn bị tiệc cưới và thiệp mời rồi. Lỡ như Châu Tận Hoan đến tận cửa nhà gây chuyện, Hoắc Hằng sẽ gặp rắc rối to.
"Chuyện này không phải như anh nghĩ đâu." Hoắc Hằng biết Hoắc Khiêm đang lo lắng cho mình, thẳng thắn mở lời rằng: "Anh ấy thành ra như bây giờ là do anh cả, em chỉ muốn bồi thường vấn đề tài chính cho anh ấy, giúp anh ấy điều trị thắt lưng thôi."
"Chú nói thật chứ?" Hoắc Khiêm nhìn hắn, nửa tin nửa ngờ.
Biểu cảm của Hoắc Hằng không đổi: "Nếu như em có qua lại với Châu Tận Hoan giống như anh nói thì em cũng không thèm chọc tức anh cả. Làm sao em có thể làm mấy việc vô nghĩa như vậy chứ?" Hắn vươn tay qua người Hoắc Khiêm, cầm lấy ly rượu lúc nãy, nâng ly uống cạn mới nói tiếp: "Yên tâm đi, em sẽ không lầm đường lạc lối đâu."
Lời hắn nói vừa thản nhiên mà vừa kiên định, khiến cho Hoắc Khiêm cũng bớt sốt ruột phần nào. Anh ta cũng tự rót cho mình một ly rồi uống một hớp to: "Nếu như chỉ muốn giúp anh ấy chữa bệnh thì được, điều ấy anh cũng tán thành, dù sao anh cả cũng thật là nhẫn tâm. Có điều Châu Tận Hoan cũng khoan dung quá rồi, nếu như anh mà là anh ta, anh sẽ không bỏ qua dễ dàng như thế đâu."
Hoắc Khiêm lẩm bẩm, vừa dứt lời thì sực nhớ ra một điều khác, cầm lấy tay Hoắc Hằng nói: "Không được, chú làm như thế Châu Tận Hoan có hiểu lầm gì không? Liệu anh ta có đến gây sự lúc hôn lễ không?"
Hoắc Hằng gỡ tay anh ta ra, đứng lên rồi nói: "Không đâu, đến giờ anh ấy vẫn không biết em là em trai của Hoắc Thừa."
Hoắc Khiêm giật mình nhìn hắn: "Chú không nói cho anh ta biết? Thế anh ta không nhận ra chú hay sao?"
Hắn cầm lấy đôi găng tay ở trên khay trà bỏ vào túi áo, bất lực nói: "Em và anh ấy chưa gặp mặt chính thức bao giờ, anh ấy không nhớ mặt em."
Hoắc Khiêm xoa cằm suy tư, thấy Hoắc Hằng phải đi thì vội kéo hắn, nói: "Được rồi, chuyện này anh không nhúng tay vào. Có điều chú phải luôn có chừng mực, dù thế nào thì qua lại với Châu Tận Hoan sẽ không tránh khỏi phiền phức, đừng bao giờ để làm ơn mắc oán."
Hoắc Hằng vỗ vỗ vai Hoắc Khiêm rồi đến phòng của lão gia.
Hắn và Hoàng Hiểu Hiểu đều rõ đây chỉ một cuộc hôn nhân mang tính hình thức thôi nên không ai để trong lòng, tiệc cưới toàn là do hai bên gia đình lo liệu.
Lão gia và mợ ba Lý Thu đã đổi món trong tiệc cưới đến lần thứ tư rồi. Lúc Hoắc Hằng tiến vào, hai người kéo hắn đến bắt đầu bàn tán rôm rả, còn hỏi tình hình bên nhà họ Hoàng thế nào.
Thấy mọi việc đều ổn thỏa, nét cười trên khóe mắt lão gia càng sâu thêm. Mợ ba kêu hắn về phòng nghỉ ngơi rồi tiếp tục cùng hoắc lão gia xem danh sách khách mời.
Hoắc Hằng quay về phòng, gọi điện thoại đến công ty bách hóa của gia đình, hỏi ông chủ Đổng tình hình hai lô hàng mà hắn đặt trước đó. Ông chủ Đổng bảo ngày mai sẽ tới, lúc Hoắc Hằng chuẩn bị cúp máy, ông chủ Đổng nói rằng vừa nãy thư ký mà hồi trước hắn mời tới đã đến rồi, hỏi hắn có muốn gặp hay không.
Vị thư ký này là bạn học cũ của Hoắc Hằng lúc hắn còn học trường công ở trong nước, tên là Vương Vĩnh Liên. Khi đó học sinh trong trường chủ yếu đều là cậu ấm cô chiêu, mặc dù thành tích của Vương Vĩnh Liên rất tốt thế nhưng gia cảnh lại ở mức bình thường, do vậy cũng có ít bạn bè.
Khi đó Hoắc Hằng là người duy nhất nói chuyện với anh ta, nói qua nói lại thì phát hiện ra hai người có sở thích giống nhau, hiểu biết cũng đều sâu rộng nên thường hay cùng nhau học bài.
Về sau Hoắc Hằng du học ở Nhật, Vương Vĩnh Liên thì đi Thiên Tân học luật. Hai người họ không gặp nhau lần nào nữa, chỉ thi thoảng có thư từ qua lại thôi.
Lần này Hoắc Hằng về nước, để có thể nhanh chóng thông qua liên doanh vận tải, hắn cần một thư ký am hiểu nội quy tô giới và các loại luật lệ. Sau khi phỏng vấn hơn mười người hắn mới nhớ tới Vương Vĩnh Liên.
Hoắc Hằng gọi điện thoại đến nhà họ Vương thì mới biết hơn bốn tháng trước Vương Vĩnh Liên đã về Bắc Bình để chăm mẹ ốm. Hai người đi ăn một bữa cơm rồi bàn bạc xong xuôi mọi việc.
Bây giờ nghe thấy Vương Vĩnh Liên đến tận công ty bách hóa, Hoắc Hằng bèn tức tốc tắm rửa thay đồ chạy đến cửa hàng nhà hắn.
Mấy ngày nay Vương Vĩnh Liên đi một chuyến đến Thiên Tân chính là để thu thập tài liệu và thông tin cần thiết cho Hoắc Hằng. Hoắc Hằng ra phía sau cửa hàng, gọi thẳng anh ta vào văn phòng rồi hỏi thăm tình hình.
Lúc bấy giờ Thiên Tân có nhiều Tô giới(1) nhất cả nước, thủ phủ Nam Kinh cũng không sánh bằng. Hoắc Hằng muốn liên doanh(2) tuyến vận tải đường sắt Bắc Nam, trải dài qua sáu tỉnh. Tuy rằng Hoàng Trung Kỳ đã hỗ trợ hắn các tỉnh khác thế nhưng riêng Thiên Tân là tự hắn phải sắp xếp.
(1)Theo luật quốc tế, một Tô giới là một phần đất nằm trong một quốc gia có chủ quyền nhưng bị một thực thể khác quản lý.(Wikipedia)
(2) Liên doanh là hình thức hợp tác kinh tế ở một trình độ tương đối cao, được tiến hành trên cơ sở các bên tham gia tự nguyện cùng nhau góp vốn để thành lập các công ty, xí nghiệp nhằm cùng sản xuất, cùng quản lí và chia lãi theo phương thức thỏa thuận.(thuvienphapluat.vn)
Vương Vĩnh Liên đưa cho Hoắc Hằng một bao giấy xi măng dày, khi hắn mở ra xem tài liệu, anh ta giải thích và nhắc đến một nhân vật then chốt, hội trưởng thương hội Thiên Tân – Trịnh Phong.
Cái tên này Hoắc Hằng cũng đã từng nghe Hoàng Trung Kỳ nói qua, có điều bên vận tải của nhà họ Hoàng chưa từng đến Thiên Tân bàn công việc bao giờ, chưa có quan hệ gì với Trịnh Phong.
Nếu không có chút quan hệ nào mà muốn bên kia đáp ứng yêu cầu thì quả là không hề dễ dàng.
Vương Vĩnh Liên đã tìm hiểu sơ qua các mối quan hệ của Trịnh Phong. Trịnh Phong có ba người con gái, không có con trai. Trong số ba đứa con thì người cô cả và cô hai đã lấy chồng rồi, chỉ còn cô út Trịnh Tâm Lôi chưa gả cho ai. Có điều chưa đến mười ngày nữa là đến lễ trưởng thành của Trịnh Tâm Lôi, Trịnh Phong mời rất nhiều gương mặt có ảnh hưởng trong giới kinh doanh và chính trị tham gia, buổi tiệc rất nhộn nhịp.
Đây là một cơ hội tốt để tiếp cận Trịnh Phong, Vương Vĩnh Liên bảo nếu Hoắc Hằng có hứng thú thì anh ta có thể tìm người sắp xếp cho một suất tham dự.
Hoắc Hằng suy tư trong chốc lát, cảm thấy quả thực là một ý kiến hay, hơn nữa vị giáo sư Tân Đường kia cũng ở Thiên Tân tham gia hội nghị trao đổi học thuật Trung – Nhật. Hắn có thể dẫn Châu Tận Hoan đi cùng để tiện thể nhờ giáo sư chẩn đoán cho.
Nghĩ tới đây, Hoắc Hằng đồng ý ngay, bảo Vương Vĩnh Liên mau chóng sắp xếp mọi việc.
- ---------------------------------------------------- Hết chương 21 ------------------------------------------------------