Sáng sớm hôm sau, Hoắc Hằng đến công ty vận chuyển nhà họ Hoàng bàn công việc. Đến trưa Hoàng Trung Kỳ đặt cơm ở một nhà hàng ven biển để hai người cùng ăn, bảo tài xế đưa Hoàng Hiểu Hiểu đến cùng.
Khi Hoàng Hiểu Hiểu đến nơi, hai người họ đã ăn xong. Cô ngồi xuống cạnh Hoắc Hằng, vừa mới đặt ví xuống đã nghe Hoàng Trung Kỳ nói: "Hiểu Hiểu, chiều em và Hoắc Hằng đi thăm ông ngoại một chuyến đi. Ông không tham dự được lễ cưới của hai đứa, ông hi vọng trước khi thành hôn ông có thể gặp hai đứa vài lần."
Hoàng Hiểu Hiểu quay sang nhìn Hoắc Hằng: "Buổi chiều anh có thời gian không?"
Hoắc Hằng gật đầu: "Anh đi được."
Hoàng Hiểu Hiểu bèn bảo: "Vậy chúng ta đi mua chút quà ông ngoại thích trước đi."
Hoắc Hằng thuận miệng đồng ý, ăn xong bữa cơm thì nói lời tạm biệt với Hoàng Trung Kỳ rồi chở Hoàng Hiểu Hiểu ra đại lộ Thái Bình.
Hoàng Hiểu Hiểu ngồi ở bên cạnh hắn ngắm nhìn cảnh vật ngoài cửa xe. Thế nhưng hắn quá mức trầm mặc khiến cô không chịu nổi, bèn quay đầu sang nhìn hắn mấy lượt rồi mới mở miệng: "Anh có khúc mắc ở trong lòng sao?"
Hoắc Hằng chỉ nhìn về phía trước: "Không có."
"Do cuộc nói chuyện với anh trai em không suôn sẻ à?"
"Mọi thứ đều ổn."
"Thế anh trầm mặc như vậy làm gì? Không phải đang giận em chứ?" Hoàng Hiểu Hiểu tự suy diễn: "Do George ói lên người anh à?"
Nghĩ đến lần đó nhờ Hoắc Hằng giúp đỡ, George đã nói mấy lời khó nghe lúc say, Hoàng Hiểu Hiểu luôn cảm thấy rất áy náy. Nhưng lúc đó cô không biết phải làm sao, lỡ như những lời đó đến tai Hoàng Trung Kỳ thì thật sự sẽ là tai họa.
Cô không nhắc tới thì chẳng ai bảo gì, nhưng Hoắc Hằng vừa nghe đến thì nghĩ ngay về dáng vẻ say khướt của George, lông mày càng nhíu chặt: "Lần đó thực sự chỉ là vô tình thôi sao?"
"Vô tình thôi. Em hỏi anh ta rồi, anh ta thực sự không biết đó là quán của anh trai em, chỉ thấy cách trang trí độc đáo nên mới vào thôi."
"Thế mà em vẫn kiên trì để anh ta ở lại Bắc Bình à?"
Hoàng Hiểu Hiểu day day thái dương, bất lực nói: "Anh ta không chịu đi, cương quyết muốn đợi đến khi em ly hôn mới được."
"Thế tốt nhất là em nên chú ý đến anh ta, đặc biệt là khi tổ chức lễ cưới, đừng để anh ta đến làm loạn." Hoắc Hằng nhắc nhở.
"Em luôn biết chừng biết mực, anh yên tâm đi." Hoàng Hiểu Hiểu vỗ vỗ cánh tay hắn. "Đúng rồi, nhân tiện nhờ anh giúp một chuyện."
"Chuyện gì?"
"George nói thấy hứng thú với kinh kịch, anh ta biết tối mai Lưu Phù Vân sẽ biểu diễn một vở kịch, muốn cùng em đến xem."
Hoắc Hằng quay sang nhìn cô.
Hoàng Hiểu Hiểu làm ra gương mặt tươi cười: "Anh trai em không cho em ra ngoài buổi tối. Em định nói với George rằng anh sẽ đi cùng. Đến lúc đó làm phiền anh đưa bọn em về."
Hoắc Hằng trầm mặc trong chốc lát, dường như hiểu ra tại sao Hoàng Hiểu Hiểu lại cười lấy lòng như thế.
Tại vì muốn hắn, vị hôn phu của cô đứng ra làm tài xế cho hai người họ đi hẹn hò.
"A Hằng, mang tiếng anh với em cùng nhau lớn lên, anh giúp em một lần đi mà. Mấy ngày nay George rất bức bối. Nếu em mà không an ủi anh ta, đến khi anh ta đến hôn lễ của chúng ta làm loạn, cả em với anh đều sẽ không biết giải thích với hai nhà thế nào đâu." Hoàng Hiểu Hiểu giương đôi mắt long lanh tội nghiệp, lắc lắc ống tay áo hắn.
Hoắc Hằng dời mắt về phía trước, trong lòng niệm một trăm lần không muốn.
Sẽ chẳng có gì để nói nếu hắn với Hoàng Hiểu Hiểu chỉ kết hôn vì lợi ích cho việc làm ăn của gia đình, nhưng ngặt nỗi trước đây hai người họ cũng từng có một mối quan hệ nghiêm túc, George cũng biết chuyện này. Vậy nên dù cho bây giờ hai người họ chỉ là bạn nhưng George vẫn cứ coi Hoắc Hằng như là tình địch, lúc gặp mặt cứ phải châm biếm hắn vài câu, lúc nhìn Hoàng Hiểu Hiểu ở cạnh Hoắc Hằng là y như rằng muốn lao vào sống mái.
Không phải Hoắc Hằng chưa từng giải thích với anh ta. Chỉ có điều George là kiểu người cứng đầu, chỉ tin những gì mắt thấy tai nghe. Qua nhiều lần như vậy, Hoắc Hằng cũng ngại phải nói chuyện với anh ta, nếu trốn được mấy dịp phải gặp mặt thì cứ trốn biệt.
Hoàng Hiểu Hiểu cũng biết mâu thuẫn giữa hai người họ, hồi ở Nhật cô luôn phải tránh để họ chạm mặt nhau. Nhưng hoàn cảnh lúc trở về nước khác với lúc ở Nhật, hôn lễ của cô và Hoắc Hằng đã được hai họ sắp xếp đâu vào đấy, không bao lâu nữa cô sẽ được gả vào nhà họ Hoắc làm tam thiếu phu nhân. Tuy cuộc hôn nhân này chỉ cần kéo dài một năm là đã có thể kết thúc được rồi, nhưng một năm này đối với George mà nói chẳng khác gì cực hình.
Hoàng Hiểu Hiểu có thể hiểu được nỗi khổ sở của George, nhưng cô không thể không cưới Hoắc Hằng được. Dù sao George là người nước ngoài, mà gia đình cô lại có quan niệm truyền thống, không thể nhận một người nước ngoài làm con rể được.
Hoắc Hằng không hề trả lời, Hoàng Hiểu Hiểu vẫn liên tục lắc lắc tay áo hắn, đến tận lúc tay hắn bắt đầu thấy tê rần.
Nghĩ đến vết thương chưa lành hẳn ở cánh tay, hắn lại nhớ về người đã liên lụy mình.
Tối hôm qua hắn mới lái xe đi về được một đoạn thì nhớ ra rằng chưa đưa cho Châu Tận Hoan túi xương ống heo hầm nên quay xe trở lại. Kết quả là vừa mới đến chỗ rẽ thì thấy ngay ở cửa lớn khu nhà, một chiếc xe ô tô khác đỗ lại mà không tắt máy, lại còn thấy một người đàn ông cao lớn mặc cảnh phục xanh sẫm, đi giày ống cao khoác áo khoác cho Châu Tận Hoan.
Hoắc Hằng lập tức giẫm lên phanh xe, tắt đèn xe đi rồi bí mật quan sát từ xa.
Hắn đỗ hơi xa, không nghe được hai người kia nói cái gì. Nhưng hắn lại thấy rõ mồn một nét cười rung rinh trên gương mặt Châu Tận Hoan. Người đàn ông kia nói chuyện với anh mà dựa vào rất gần, chẳng biết là đưa cho anh cái gì, chỉ thấy Châu Tận Hoan phấn khích đến nỗi suýt khiến áo khoác tuột khỏi vai.
Hoắc Hằng chưa từng thấy những cảm xúc thật sự của anh, nhưng lại để ý đến cử chỉ của người đàn ông kia hơn. Hai người họ cứ nói chuyện một hồi, tay của người đó đặt trên vai Châu Tận Hoan, thậm chí còn sờ vào tóc của anh nữa. Hắn chẳng rõ quan hệ của Châu Tận Hoan và người đàn ông kia là thế nào mà có thể thân thiết đến vậy.
Sáng nay Hoắc Hằng nhờ ông chủ Đổng tra hộ biển số xe của chiếc xe nọ, chẳng mấy chốc ông chủ Đổng báo cho hắn rằng chiếc xe đó là của nhà họ Tưởng.
Hắn biết nhà họ Tưởng, bèn miêu tả lại ngoại hình của người đàn ông nọ một chút. Ông chủ Đổng nói: "Vậy chắc hẳn đó là cậu út nhà họ Tưởng rồi."
"A Hằng?" Thấy hắn không phản ứng gì cả, Hoàng Hiểu Hiểu gọi một tiếng.
Hoắc Hằng vội xốc lại tinh thần: "Sao thế?"
Hoàng Hiểu Hiểu khó hiểu hỏi: "Vừa nãy anh suy nghĩ điều gì thế?"
Hắn nhìn cảnh vật ở bên ngoài thì phát hiện đã gần tới đại lộ Thái Bình rồi, bèn nói: "Không có gì, đi mua quà biếu ông ngoại em đi."
"Thế tối mai thì thế nào?" Hoàng Hiểu Hiểu vẫn chưa có ý định từ bỏ.
Hoắc Hằng bất lực thở dài, nói: "Được rồi, tối mai mấy giờ?"
Hoàng Hiểu Hiểu vui vẻ hẳn lên, lúc mua quà biếu ông ngoại còn tiện tay mua cho Hoắc Hằng một túi hạt cà phê. Hoắc Hằng chọn lựa cùng cô, lúc cô nhấc một hộp sữa bột lên thì nhân viên cửa hàng nói sữa này thích hợp cho những người xương kém, Hoắc Hằng liền nghĩ ngay đến Châu Tận Hoan.
Viễn Đông nói với hắn rằng trường hợp của Châu Tận Hoan là do thiếu dinh dưỡng trong thời gian dài, tốt nhất là nên bồi bổ nhiều để tăng cường thể chất. Lúc đó Viễn Đông nhắc đến loại sữa bột này, nhưng mà hắn bận rộn quá nên quên khuấy đi mất. Bây giờ thứ này ở ngay trước mặt, hắn bèn bảo nhân viên cửa hàng đóng gói cho năm hộp.
Hoàng Hiểu Hiểu tò mò hỏi hắn mua nhiều như thế để làm gì, hắn tùy tiện viện một cái cớ rằng mua tặng cha. Hoàng Hiểu Hiểu cũng không đa nghi, cô bắt chước mua hai hộp cho ông ngoại.
Chọn quà xong hai người lập tức đến nhà ông cụ. Tính tình ông ngoại Hoàng Hiểu Hiểu lãnh đạm, lại còn có tật cũ ở chân từ hồi còn nhỏ nên cụ không thích gặp người khác, do vậy trong nhà chỉ có hai người hầu chăm sóc.
Thái độ của ông ngoại đối với các con cháu thì như nhau, nhưng lại đặc biệt thương đứa cháu ngoại Hoàng Hiểu Hiểu, ông vừa nhìn thấy hai người là tươi tỉnh hẳn lên. Hoắc Hằng ngồi tiếp chuyện ông cả buổi chiều, đàm đạo không ít về chuyện cưới xin, tận tối muộn ăn cơm xong mới trở về.
Hôm sau Hoắc Hằng muốn gọi cho Nguyên Minh để cậu ta đưa sữa bột cho Châu Tận Hoan nhưng vừa gọi điện thì máy cậu ta bận, đến tối mới phải đưa đón Hoàng Hiểu Hiểu nên hắn nhìn về ghế sau xe để đầy sữa bột.
Hắn nghĩ một hồi, thấy còn thừa thời gian, tự mình tặng sữa cho Châu Tận Hoan cũng được. Nhưng hắn đến nhà họ Hoàng mới biết George gọi điện báo rằng anh ta bị đau bụng.
Hoắc Hằng đưa Hoàng Hiểu Hiểu đến nơi George ở, cô lên lầu rồi lại chạy xuống đưa vé xem kịch cho hắn, nói rằng George không xem được, mình thì ở lại chỗ này trông nom. Hắn xem kịch xong tới đón cô về là được rồi.
Hoắc Hằng vốn không muốn đi nhưng nhìn vé xem kịch hắn lại nhớ đến Châu Tận Hoan. Lưu Vân Phù mấy năm nay bắt đầu lên sân khấu ít đi, nếu Châu Tận Hoan nói thích xem thì có lẽ vé xem kịch sẽ không bị lãng phí rồi.
Hắn tới nhà Châu Tận Hoan, nhưng vừa mới đi qua chỗ rẽ, lại một lần nữa thấy chiếc xe khuya hôm trước.
Bây giờ Châu Tận Hoan đang ngồi ở ghế phó lái, nghiêng đầu nói chuyện cùng với người đàn ông nọ. Ô tô đi đến chỗ rẽ, Hoắc Hằng lấy tay che mặt, đợi chiếc xe đi qua mới quay lại nhìn.
Châu Tận Hoan cũng không nhìn thấy hắn, nhưng nhìn qua kính xe cũng có thể thấy anh đang rất vui vẻ.
Hoắc Hằng lập tức đánh xe đuổi theo.
Hắn không muốn bị Tưởng Văn Nghiệp phát hiện nên luôn duy trì một khoảng cách nhất định giữa hai chiếc xe đến tận lúc Tưởng Văn Nghiệp đỗ xe lại trước đại kịch viện Xương Long.
Lúc xuống xe Châu Tận Hoan quàng khăn quàng cổ, lại còn đội mũ len. Hoắc Hằng nhìn hai người họ xuống xe đi đến trước cửa đại kịch viện Xương Long, giờ hắn mới nhận ra họ cũng đến đây xem Lưu Vân Phù diễn kịch.
Hoắc Hằng rút tấm vé xem kịch Hoàng Hiểu Hiểu cho từ trong túi ra, thoáng do dự rồi xuống xe theo vào.
- ----------------------------------------------------- Hết chương 12 -----------------------------------------------------