Sẩy Chân Vấp Ngã Vào Lòng Chị Đại Hổ Báo

Chương 6

Tôi ngồi trên giường ngơ ngẩn, mãi một lúc sau mới vén rèm nhìn ra.

Yểm tiên nữ ở ngay giường đối diện, vừa nhìn thấy tôi đã giật nảy mình: “Lâm tiên nữ, bà làm sao thế? Đêm qua vừa bị tiên quân nào kéo đi thị tẩm à? Mắt đen còn hơn gấu trúc, tui nhìn mà hú hồn luôn!”

Tôi xoa mắt mấy cái, lại nhìn thêm mấy lần, xác định đây đúng là ký túc xá rồi, mới hai mắt lưng tròng mà nhìn Trần Yểm: “Huhu, Yểm tiên nữ, đúng thật là bị kéo đi, suýt thì không thể trở về được nữa rồi!”

Yểm tiên nữ nghe xong thì nhướng mày nhìn tôi đầy khó hiểu.

Nhưng tôi không quan tâm, chỉ cảm thấy hiện tại vô cùng vui sướиɠ.

Bây giờ tôi đang ở ký túc xá, vậy thì những gì nhìn thấy đêm qua đều chỉ là mơ. Mà mơ thì không phải sợ mất tiền nữa.

Cảm giác mất đi rồi có lại khiến tôi không nhịn được mà muốn hét lên, mệt mỏi cũng mau mau theo đó không cánh mà bay.

Tôi vươn vai, khí thế leo khỏi giường, nhưng Yểm tiên nữ lại nhìn tôi đầy khó hiểu.

“Lâm tiên nữ, bà đi đâu thế?”

Tôi chớp mắt nhìn lại, đương nhiên đáp: “Đánh răng, rửa mặt, thay đồ, đi học chứ đâu?”

Yểm tiên nữ lại nhướng mày, Hoa tiên nữ vừa chui ra khỏi giường phía dưới cũng khó hiểu nhìn tôi.

“Hôm nay bà cũng có lịch à? Tưởng mỗi tôi mới phải đi học chủ nhật thôi chứ?”

Tôi thoáng khựng lại: “Hôm nay là chủ nhật à?”

Tôn tiên nữ cũng ló đầu ra nhìn, Yểm tiên nữ và Hoa tiên nữ đồng thời gật đầu.

Tôi chớp mắt, vỗ đầu mình một cái, rồi sung sướиɠ trèo trở lại.

“Tuyệt vời, tui ngủ tiếp đây, đừng ai gọi tui!”

Tôi nói, rồi kéo rèm đóng kín quanh giường, vui vui vẻ vẻ rúc vào trong chăn.

Bên ngoài, Yểm tiên nữ và Tôn tiên nữ thấy tôi trở vào, cũng quay về giường của mình.

Chỉ mỗi Hoa tiên nữ là thở dài thườn thượt, nhẹ chân nhẹ tay đi chuẩn bị.

Tôi ngủ một giấc ngon lành đến chiều. Tỉnh dậy mới thấy đã quá ba giờ, màn hình hiển thị hai mươi hai cuộc gọi nhỡ. Tôi giật mình, vội bấm vào thì thấy số lạ.

Không nhịn được mà gãi đầu: “Mình nhớ là gần đây làm gì có cho số ai đâu nhỉ?”

Bên ngoài có tiếng lục đυ.c, tôi thò đầu ra khỏi rèm, vừa vặn thấy Yểm tiên nữ và Tôn tiên nữ đang ăn bánh tráng trộn.

Hai người nghe tiếng tôi dậy, đồng thời nhìn sang, Yểm tiên nữ chỉ vào túi bóng treo ở chân giường tôi, lắc đầu nói.

“Chậc chậc! Xem con gái nhà ai kìa, ngủ đến mặt trời xuống chận kẻ mông mới chịu dậy!”

Tôi cười hì hì lấy túi bóng mở ra, là một phần khác hai người để giành cho mình.