Công việc lúc mới gia nhập công ty không nhiều nhưng cũng có rất nhiều điều cần tìm hiểu. Dương Cửu đã tổ chức một bữa tiệc vào ngày đầu tiên gia nhập công ty nhằm làm quen với mọi người và tìm hiểu về công việc của họ.
Làm giám đốc pháp lý của một công ty không khó, ít nhất là không khó đối với cô. Sau khi tốt nghiệp cử nhân, cô từ chối cơ hội vào một công ty luật. Chỉ trong 5 năm, cô đã trở thành đối tác của công ty luật đấy, vất vả như thế nào, không cần nói cũng biết.
Nhưng giá trị tương ứng cũng rất lớn. Cô tập trung vào các tranh chấp pháp lý giữa các doanh nghiệp và có uy tín lớn trong ngành luật sư, đây cũng là một trong những lý do khiến cô tự tin rằng bản thân có thể vào được Nam Hòa.
Thư Nam Huyền cần một người có năng lực như Cô.
Dù không nghi ngờ gì về năng lực làm việc nhưng khi vào công ty vẫn mất nhiều thời gian để tìm hiểu về những tranh chấp pháp lý trong quá khứ.
Ngày đầu tiên vào công ty, Dương Cửu đã ở lại công ty để tăng ca. Cô nhờ người mang tất cả hồ sơ tranh chấp trong ba năm qua của Nam Hòa đến, sau đó đọc từng cái một.
Tốc độ của cô rất nhanh, từ buổi chiều đến 9 giờ 30 phút tối đã xem qua một phần ba. Lúc nhận thấy thời gian đã trễ, Dương Cửu đứng dậy, vươn vai chuẩn bị tan sở.
Cử động cổ và vặn vùng lưng đau nhức xong, Dương Cửu đặt tập hồ sơ đã đọc bên cạnh, thu dọn bàn làm việc một chút, sau đó xách túi rời khỏi văn phòng.
Lúc ra khỏi thang máy lầu một, thang máy bên cạnh cũng mở ra. Thư Nam Huyền xoa cổ bước ra ngoài.
Cả hai đều sững sờ khi chạm mặt nhau. Dương Cửu là người đầu tiên phản ứng lại, lập tức mỉm cười, rất vui khi gặp Thư Nam Huyền: "Nam Huyền, cậu cũng tan tầm sao?"
Thư Nam Huyền tiếp tục nhíu mày. Dường như Dương Cửu vẫn chưa bỏ được thói quen gọi thẳng tên nàng. Nhưng vào lúc gọi ra tên nàng, trong giọng nói của cô ánh nên sự dịu dàng vô hạn, gợi cho nàng nhớ về đoạn quá khứ đã qua.
Dường như Dương Cửu rất thích gọi tên nàng.
"Nam Huyền, hôm nay nắng đẹp quá, chúng ta đi dã ngoại nhé?"
"Nam Huyền, hôm nay cậu đẹp quá."
"Nam Huyền..."
Thư Nam Huyền khẽ lắc đầu, ném những ký ức ấy ra khỏi đầu, thờ ơ nói: "Giám đốc Dương, hình như cậu đã quên lời nói lúc sáng của tôi rồi thì phải."
Dương Cửu không quan tâm đến thái độ của Thư Nam Huyền: "Nhưng mà Nam Huyền, hiện đã tan tầm rồi."
Thư Nam Huyền tỏ ra khó chịu trước thái độ của Dương Cửu, nhưng không còn cách nào khác ngoài việc tăng tốc bước đến chỗ đậu xe. Nhưng Dương Cửu vẫn đi theo nàng.
"Tớ rất vui khi được vào Nam Hòa. Nam Huyền, cảm ơn cậu."
"Không cần cảm ơn. Tôi chỉ nghĩ rằng cậu phù hợp với vị trí này thôi. Tôi là một doanh nhân, và tôi chỉ quan tâm đến năng lực của cậu. Ngoài ra, đừng quên, cậu vẫn đang trong thời gian thử việc. Nếu cậu không phù hợp, cậu cũng sẽ như giám đốc pháp lý trước đây vậy."
"Tớ có thể, cậu cứ tin ở tớ."
Thư Nam Huyền đã đi đến bên cạnh xe của mình, mở cửa ra: "Giám đốc Dương, dù có đang trong giờ làm việc hay không, tôi cũng không nghĩ rằng quan hệ của chúng ta đủ thân thuộc để gọi thẳng tên như vậy."
"Hy vọng sau này giám đốc Dương có thể đổi cách xưng hô. Nếu như để người khác nghe được, rất có thể sẽ gây ra hiểu lầm không đáng có."
Nói xong, không đợi Dương Cửu phản ứng, nàng đã lên xe, nhấn ga rời đi.
Người khác? Là ai? Có phải là người đó không?
Dương Cửu nhìn chiếc xe đã khuất dần trong tầm mắt, chậm rãi bước về xe của mình, tim như bị bóp chặt lại, rồi lại ánh nên một tia hạnh phúc.
May mắn thay, hướng nghiên cứu vào thời điểm đó là các tranh chấp pháp lý doanh nghiệp, và nó cũng có chút tác dụng nào đấy với Thư Nam Huyền.
Có lẽ, lúc đấy, việc lựa chọn hướng đi này là một sự may mắn. Cô hy vọng rằng sẽ có thêm quan hệ với Thư Nam Huyền, ít nhất cũng cho bản thân một chút thoải mái.