Sau 18, Em Là Vợ Của Tôi!

Chương 63: Người yêu tôi

Haizzz, mày thì chăm được cái gì mà nó sống được, đúng nghĩa người có thù với trồng hoa!

Dương Ngọc Yến giật mình quay lại nhìn về phía con người đang đứng sau lưng, cô đứng phắt dậy bật chế độ đánh đá lên mà nói:

- Mày lâu lâu không bị ăn đấm mày ngứa người phải không? Sang đây làm gì? Cút!

Đương Lãnh Hàn ngoái cổ ra sau, hai tay khoang ra trước ngực, dáng người dưng dửng bước vào trong nhà, vừa đi vừa nói lại:

- Đến chơi với Mẩu Mẩu, ai rảnh chơi với con người ngày ngủ mười bốn tiếng đồng hồ!

Cô nghe thế thì hiểu ra ngay, tức thì tức nhưng sự thật dành dành ra đấy hoàn toàn không thể cãi. Cô dẫm chân vài cái rồi giơ nắm đấm về phía chậu hoa mắng thầm vài câu rồi lại chạy vào trong nhà cùng cậu.

Vào bên trong, Dương Ngọc Yến vừa mới kịp thay dép vào chân liền bị Đương Lãnh Hàn lôi cổ ra tra khỏi:

- Mẩu Mẩu đâu?

- Qua đây muốn rủ tao đi đâu thì nói nhanh đi đừng lòng vòng, còn muốn tìm Mẩu Mẩu thì nó ở bên nhà ông nội của tao rồi, mày thích thì sang bên đó mà đón về! -Dương Ngọc Yến nói-

- Đi đến trung tâm thương mại mua một chút đồ, đồ mày mua hôm nay tao trả tiền hết!

Dương Ngọc Yến nhìn cậu trầm ngân một lúc với vẻ mặt đang phân vân, một phần vì lười không muốn đặt chân ra khỏi nhà, phần còn lại là ra đó cô thực chất không biết mua thứ gì. Suy nghĩ một lúc lâu, Dương Ngọc Yến liền phẩy phẩy tay về phía cậu rồi nhấc chân đi lên trên phòng, vừa đi vừa nói vọng lại:

- Ra ngoài trước đi, chờ tao mười phút tao xuống luôn!

Đương Lãnh Hàn lắc đầu ngán ngẩm trước một loạt hạnh động của cô vừa rồi, đằng nào cũng đồng ý nhưng vẫn phải cố bày ra vẻ mặt không muốn kia thì mới chịu được.

Đúng như trong khoảng thời gian mười phút mà cô nói, Dương Ngọc Yến vẫn cái phong cách đơn giản hàng ngày chạy một mạch ra ngoài. Lần này cả hai không ngồi chung nữa, cô một xe cậu một xe, vị trí của trung tâm thương mại cách nhà cô không quá xa cũng không quá gần, nhưng mấy cả ba mươi phút mới đến nơi.

Sau khi cất xe xong, cô để Đương Lãnh Hàn ở lại lấy vé xe, còn bản thân thì một mình đi vào trong trước. Cánh cửa kính tự động mở ra sang bên, Dương Ngọc Yến bước vào theo đoàn người, dùng ánh mắt thăm dò nhìn mọi thứ bên trong...tất cả đều không mấy thay đổi.

Cô đứng cạnh một quầy bán bánh nhỏ để chờ cậu nhưng chưa yên chân được nổi năm phút thì Đương Lãnh Hàn đã xuất hiện rồi. Cả hai cũng chỉ hỏi nhau vài câu rồi đến thẳng địa điểm cần đến.

Từ tầng một lên đến tầng sáu, di chuyển bằng thang máy cũng chỉ mất vài phút, nhìn khung cảnh trước mắt không khác gì một nhà hàng sang trọng thu nhỏ ngay trong trung tâm thương mại, những tầng dưới ồn ào bao nhiêu thì trên này nhẹ nhàng yên tĩnh bấy nhiêu...trái ngược.

Cả hai cùng bước đến vị trí bàn được đặt sẵn từ trước, Dương Ngọc Yến thò tay về phía sau véo một cái thật mạnh vào bên eo trái của cậu rồi nói nhỏ:

- Cái người mày nói đây à? Hôm trước không nhìn được tận mặt tao cứ nghĩ là bình thường, hôm nay sao nhìn mặt ghét thế, còn khó ưa hơn cả bé tiểu Nhất mặt lạnh nhà tao!

Câu không dám nhảy lên theo phản ứng, tay đưa ra phía sau xoa xoa chiếc eo nhỏ của mình rồi nói:

- Thế thì tao mới cần mày giúp, chứ tao chết khổ với cái tên điên kia rồi!

Ngồi trên đối diện với người đàn ông trước mặt, Dương Ngọc Yến liền lập tức thay đổi thái độ, gương mặt nghiêm túc khác hẳn so với ngày thường, giọng nói cũng không mang tính trêu đùa cợt nhạt nữa mà thay vào đó là giọng nói mang tính khẳng định:

- Ồ, xin chào, tôi Là Dương Ngọc Yến, rất vui được gặp anh!

Nụ cười trên khoé miệng cô bây giờ là nụ cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ, người đàn ông kia cũng nhận ra ngay, hắn cười nhẹ rồi lịch thiệp chào lại:

- Xin chào, tôi là Quan Tuần Vũ, rất vui được làm quen với cô!

Dương Ngọc Yến cũng không chần chừ mà giới thiệu tiếp:

- Theo lời của Lãnh Hàn kể lại, thì được biết anh đang theo đuổi cậu ấy đúng không?

- Đúng, có vấn đề gì sao? -Quan Tuần Vũ nói-

- Anh cũng biết mà, bông hoa trong chậu nếu bị nhổ lên thì cũng phải mất rất nhiều thời gian mới có thể sống lai bình thường, có còn chết luôn cơ. Như tình huống của chúng ta hiện tại, trong khi Đương Lãnh Hàn là người yêu của tôi, anh lại mặt dày theo đuổi, không thấy bản thân mình tồi à?

Quan Tuần Vũ cười nhạt, hắn nhíu nhẹ một bên mày lên mà nói:

- Có người yêu thì đã sao? Cô giữ được cậu ấy được bao lâu? Tồi mà có được người thì tôi sẵn sàng để người khác nói tôi như vậy!

- Anh đọc tiểu thuyết ít thôi, thời đại nào rồi còn có ba thứ tư tưởng chiếm hữu kiểu đấy, cái gì không phải của mình đừng mong là của mình, nếu anh thích thì tôi tự tay đốt cơ thể của người yêu tôi rồi vứt xuống biển cho khỏi phải cướp!